Nghe thấy Tần Thi Dao và Lăng Vận nói vậy, người phụ nữ mang đôi giày cao gót phiên bản giới hạn liền không vừa ý.
Cô ta bước ra đối chọi: "Sao các cô lại nông cạn thế, tình yêu có thể dùng tiền để đo lường sao!"
Tần Thi Dao chế nhạo: "Ồ, hóa ra sở thích của cô là đàn ông nghèo."
Lăng Vận cũng nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét: "Trên người toàn logo, đẳng cấp gu thế này cũng dám nói tôi nông cạn!"
Phó Vân Vân nhanh chóng theo lên cùng hai chị, tiếp tục mỉa mai: "Nếu cô thích đàn ông nghèo thế thì còn hẹn hò với người có tiền làm gì, mau đi tìm người nghèo đi."
Sắc mặt người phụ nữ có chút méo mó, suýt nữa không giữ nổi vẻ ngoài đang giả vờ hiền lành: "Tôi chỉ yêu A Thành, dù anh ấy có tiền hay không."
Nói xong cô ta liếc mắt nhìn về phía nhân viên vệ sinh, ám chỉ rất rõ ràng: "Không giống như một số người, chỉ nhận tiền không nhận người."
Tần Thi Dao cau mày: "Nhận tiền thì sao? Muốn thân hình thì không có nhân phẩm, muốn nhân phẩm thì không có năng lực, muốn năng lực lại chẳng có tài đức, như vậy mà còn không cho người ta nhận tiền à?"
Người phụ nữ bị nói cho nghẹn họng, nhưng cô ta vẫn không cam tâm mà gân cổ lên phản bác: "Cô đâu có biết hết mọi chuyện, dựa vào đâu mà nói thế?"
Lăng Vận trợn mắt: "Chỉ cần thấy anh ta chọn cô là biết thẩm mỹ của anh ta tệ đến cỡ nào rồi."
Người phụ nữ cười khẩy: "Dù tôi thế nào cũng không đến mức như một số người ham giàu chê nghèo!"
Phó Vân Vân bừng tỉnh: "Hóa ra cô biết chị này làm nhân viên vệ sinh ở đây nên cố tình đến để bôi nhọ người ta."
Chu Tử Lâm bị nói trúng tim đen liền thẹn quá hoá giận: "Cái gì mà bôi nhọ? Tôi đến là để…"
Tần Thi Dao cắt lời cô ta: "Để làm gì? Chẳng lẽ định diễn vở kịch con kiến phản công, diễu võ dương oai trước mặt người cũ sao? Chỉ có một số người giàu mới nổi đứng trước đầu gió mới thích làm việc này."
"Cái gì mà con kiến phản công, nhà giàu mới nổi?" Chu Tử Lâm lộ ra vẻ kiêu ngạo mà khoe khoang: "Nhà anh Thành vốn dĩ đã có tiền, anh ấy chỉ là giả vờ làm người bình thường thôi."
Tần Thi Dao lại càng thêm khinh bỉ: "Tôi còn tưởng ít nhất anh ta cũng có chút bản lĩnh, tìm được cơ hội để khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, hóa ra vẫn phải dựa vào bố mẹ, như vậy còn không bằng mấy người giàu mới nổi nữa."
Lăng Vận ra vẻ thảo mai: "Hóa ra còn có thể giả vờ làm người bình thường à? Sao tôi lại không làm được nhỉ, đi đâu cũng bị nhận ra là đại tiểu thư."
Phó Vân Vân thật thà thắc mắc: "Giả làm người bình thường để làm gì? Não có vấn đề à?"
Chu Tử Lâm hít thở thật sâu, tự nhủ không cần thiết phải nổi nóng với đám nhà quê này.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta tỏ ra cao quý lạnh lùng nói: "Đó là vì nhà anh Thành quá giàu, không muốn bị mấy cô đào mỏ bám lấy, cô xem, chẳng phải đã kiểm tra được phẩm chất của vài người rồi sao?"
Nghe những lời này, "vài người" lại càng nắm chặt dụng cụ lau dọn trong tay.
Sau khi biết thân phận thật của Cố Thành, cô cũng từng thắc mắc tại sao anh ta lại giấu giếm chuyện này, hóa ra là vì không tin tưởng cô.
Tần Thi Dao bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện: "Có nghĩa là anh ta sợ những người phụ nữ tiếp cận mình chỉ vì tiền, nên anh ta mới phải che giấu thân phận thật?"
Chu Tử Lâm tự đắc đáp: "Đúng."
Tần Thi Dao: "Vậy tôi hiểu rồi, chắc chắn là anh ta không giỏi chuyện giường chiếu."
Chu Tử Lâm: "?"
Thẩm Đình Châu vội vàng bịt tai Phó Vân Vân lại.
Phó Vân Vân cố hết sức kéo tay Thẩm Đình Châu ra, đôi mắt đầy vẻ tò mò nhìn Tần Thi Dao.
Sao lại có suy đoán như vậy, nói tiếp đi, nói tiếp đi!
Không biết Hứa Tuẫn đã lao ra từ lúc nào: "Sao cô ấy lại quan tâm đến chuyện nhà người khác như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!