Chương 25: Tô Du: Bác sĩ Thẩm như vậy, thật sự khiến cho người ta rất muốn bắt nạt

Tần Thi Dao thúc giục: "Đừng lãng phí thời gian của mọi người, 104 cái tát, đánh xong sớm hôm nay kết thúc sớm."

Vẻ mặt mẹ Lâm thê thảm, còn hướng ánh mắt cầu xin về phía Giang Ký.

Giang Ký nghiêng đầu qua, chỉ để lại cho bà ta nửa khuôn mặt lạnh lùng.

Mẹ Lâm khóc nhưng âm thanh lại không lớn, bờ vai đơn bạc run rẩy, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.

Đáng tiếc, nơi này không ai đồng cảm với bà ta.

Tần Thi Dao mỉa mai nói: "Đừng khóc nữa, giữ sức còn phải đánh người đấy."

Ba Lâm nghe vậy thì nổi gân xanh, ông ta cầm dao gọt hoa quả ở bên cạnh lên, nhưng đối diện với ánh mắt khinh miệt của Tần Thi Dao, ngực ông ta đột nhiên đập mạnh, cuối cùng quay mũi dao về phía mình.

"Nếu như các người đã không để lại đường sống cho cả nhà chúng tôi, vậy thì bây giờ tôi sẽ chết cho các người…"

Tô Du ngắt lời kịch của ông ta: "Nhà các người không phải còn có một căn nhà sao?"

Tiếng khóc của mẹ Lâm khẽ ngừng.

Gương mặt dữ tợn của ba Lâm cũng cứng đờ, ông ta nói bằng giọng hung ác: "Liên quan gì đến cậu?"

Tô Du nói với vẻ ngây thơ: "Không liên quan đến tôi, nhưng tôi không muốn các người khó xử như vậy, các người có thể bán căn nhà đó cho tôi, như vậy là có thể tiếp tục chữa bệnh cho con trai rồi."

Thẩm Đình Châu: ?

Tần Thi Dao: ?

Bọn họ nhất thời không hiểu, Tiểu Tô đang yên đang lành sao lại làm phản.

Tô Du nhìn mẹ Lâm cụp mắt không nói, cậu ta cười nhẹ, giọng nói ấm áp như gió xuân.

"Tuy chưa chắc Lâm Học Nghiêm sẽ tỉnh lại, nhưng ít nhất các người đã cố gắng hết sức rồi, dốc hết tất cả những gì một người mẹ có thể làm được. Chỉ là không còn nhà, về sau các người ở đâu? Ăn cái gì, uống cái gì, nửa đời sau ai sẽ nuôi?"

Mỗi một câu Tô Du nói, sắc mặt mẹ Lâm lại tiều tụy đi một phần.

Bán nhà, vét sạch tất cả tiền tiết kiệm, chỉ cần có một chút cơ hội sống, bà ta sẽ cứu con trai của mình.

Đây là suy nghĩ chân thật của bà ta, nhưng đây là suy nghĩ lúc Lâm Học Nghiêm vừa xảy ra tai nạn giao thông.

Lâm Học Nghiêm nằm trên giường bệnh hơn nửa năm, có hô hấp, có nhịp tim, thỉnh thoảng ngón tay vẫn cử động.

Bất kỳ người nào nhìn thấy người thân nhất biến thành như vậy đều không thể hạ quyết tâm hoàn toàn buông bỏ bọn họ.

Nhưng tiền đề của tất cả điều này là phải có tiền.

Có tiền mới có thể ở được bệnh viện, mời được điều dưỡng, tiêm được loại thuốc trên 1000 tệ một ống.

Không còn Giang Ký cấp dưỡng, hiện thực tàn khốc sẽ bày ra trước mặt ba mẹ Lâm Học Nghiêm.

"Cho nên tôi muốn giúp các người." Tô Du nói lời thương hại, cặp mắt trong suốt kia lại lạnh băng vô cảm: "Dù sao đó cũng là một sinh mệnh, bà nhẫn tâm nhìn anh ta đi chết sao? Anh ta là con trai của bà, một người sống sờ sờ đấy."

Lúc nãy chính mẹ Lâm đã dùng những lời này để trói buộc Giang Ký.

Bây giờ Tô Du trả lại cho bà ta, tùy bà ta quyết định.

Mẹ Lâm che tai lại, khóc không thành tiếng nói: "Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa."

Ba Lâm cầm dao gọt hoa quả xông về phía Tô Du, tàn nhẫn uy h**p: "Cậu câm miệng cho tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!