Chuyện ngày hôm đó đã làm náo động cả thành phố, nhà họ Kiều vốn là gia đình danh giá, không ngờ lại xuất hiện trên bản tin với scandal tai tiếng.
Trong đoạn video tin tức, Kiều Tuệ bất tỉnh được đưa đến bệnh viện, trong khi đó, sau khi cô ta rời đi, mẹ Kiều phát điên, lao vào đánh đ.ấ. m ba Kiều một cách cuồng loạn. Thậm chí, Kiều Diệp cũng không ngăn cản.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi ngồi ăn vặt, vừa xem vừa thấy buồn cười, cảm giác bữa ăn hôm nay thật ngon miệng.
Tôi biết Kiều Tuệ là con ruột của ba Kiều và Hạ Tịnh như thế nào ư? Đơn giản thôi, là do Hạ Tịnh uống say rồi tự mình tiết lộ.
Từ nhỏ, tôi đã nghi ngờ mình không phải con ruột của bà ta. Càng lớn lên, nghi ngờ ấy càng rõ rệt, đặc biệt mỗi lần bà ta say xỉn, cứ lẩm bẩm Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ. Người không phải kẻ ngốc thì sẽ nhận ra điều bất thường.
Và tôi sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt méo mó, giận dữ của bà ta khi tôi đạt được hạng nhất. Đó không phải ánh mắt của một người mẹ tự hào, mà là sự ghen tị, thù hận – kiểu ánh mắt
"tại sao mày có thể hơn con gái ruột của tao".
Thì ra, tôi đoán đúng.
Hạ Tịnh thực chất là người kín tiếng, nhưng trong một lần say, tôi đã dẫn dắt bà ta tiết lộ tất cả.
Hóa ra, trước đây Hạ Tịnh từng là người giúp việc trong nhà họ Kiều, nhưng lại lén lút qua lại với ba Kiều, thậm chí còn mang thai. Khi đó, mẹ Kiều cũng đang mang thai. Ba Kiều không muốn để Hạ Tịnh sinh con, nên bà ta đã nghĩ ra một kế hoạch độc ác.
Khi hai đứa trẻ vừa chào đời, bà ta lén tráo đổi tôi và Kiều Tuệ, sau đó mang tôi rời đi.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, ba Kiều đã phát hiện ra. Ông nhận ra tôi nhờ vết bớt đỏ trên cổ – thứ mà Kiều Tuệ không có.
Thế nhưng, ông chọn im lặng, vì sợ chuyện ngoại tình với Hạ Tịnh bị vợ và con trai biết được. Ông không muốn phá vỡ hình tượng một người chồng yêu vợ, người ba hoàn hảo vốn có.
Vì vậy, ông để mặc tôi bị Hạ Tịnh đưa đi.
Có lẽ vì áy náy nên ông gửi cho Hạ Tịnh một khoản tiền lớn mỗi năm để nuôi tôi.
Nhưng số tiền đó đâu được dùng cho tôi, mà chỉ để nuôi một kẻ nghiện rượu mà thôi.
Khi tôi phát hiện sự thật, cảm giác như bị sét đánh ngang tai. Nhưng sau đó, tôi đã bình thản chấp nhận tất cả.
Vì tôi biết không ai có thể cứu tôi ngoài chính bản thân.
Vậy nên, khi nhà họ Kiều tìm đến tôi đã chẳng còn kỳ vọng gì. Mẹ Kiều và anh trai tôi – những người từng khiến tôi ôm một chút hy vọng, cũng chỉ biết thiên vị Kiều Tuệ.
Tôi không phải chưa từng cho họ cơ hội, chỉ là tôi đã quá thất vọng.
Sau này, mọi chuyện dường như là nhân quả.
Nhà họ Kiều phá sản.
Chuyện ba Kiều từng nhắm mắt làm ngơ để Hạ Tịnh tráo đổi con bị phơi bày, khiến danh tiếng nhà họ Kiều bị hủy hoại. Công ty liên tục rớt giá cổ phiếu. Sau vụ ly hôn giữa ba mẹ Kiều, công ty bị chia cắt tài sản, rơi vào cảnh khủng hoảng, chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Ba Kiều đưa Kiều Tuệ đi nhưng không hẳn vì yêu thương cô ta. Có lẽ vì Kiều Tuệ không còn chốn để trở về với mẹ và anh trai nữa.
Thu Vũ Miên Miên
Thật nực cười, tưởng quan hệ huyết thống là không thể phá vỡ, nhưng khi đụng đến lợi ích thì con người trở nên ích kỷ và đáng sợ đến vậy.
Kiều Tuệ đủ độc ác, nhưng cô ta không nhận thức được thực tế, nên thua, hơn nữa còn thua một cách thảm hại.
Về phần Hạ Tịnh, bà ta bị mẹ Kiều và Kiều Diệp kiện, cuối cùng phải ngồi tù.
Kiều Diệp liên tục nhắn tin xin lỗi tôi, hoặc kể rằng mẹ tôi nhớ tôi đến nhường nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!