Hôm đó, trong bữa sáng, tôi giả vờ vô tình nhắc đến người mẹ nuôi của mình, Hạ Tịnh.
"Ba mẹ định xử lý Hạ Tịnh thế nào?"
Nghe xong cả nhà họ Kiều đều nhìn nhau, ánh mắt né tránh, không tự nhiên. Kiều Tuệ thì cúi đầu, giả vờ muốn khóc.
Ba tôi là người lên tiếng trước, ông cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng, lấy lòng:
"Chuyện này… Tiểu Ý à, loại người như bà ta tự nhiên sẽ gặp báo ứng thôi!"
Mẹ cũng vội vàng đồng ý:
"Đúng đó, động vào bà ta chỉ bẩn tay chúng ta."
Chỉ có anh trai tôi Kiều Diệp là thản nhiên ăn bữa sáng, không tham gia vào cuộc đối thoại.
Tôi cười nhạt, nheo mắt nhìn họ:
"Vậy ý của mọi người là không định truy cứu gì đúng không?"
Cả ba lẫn mẹ đều lúng túng, mở miệng nhưng không nói được gì.
Cuối cùng, Kiều Diệp thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng:
"Tiểu Ý, bây giờ ai cũng biết Hạ Tịnh là mẹ ruột của Tiểu Tuệ. Em cũng hiểu, nếu ba mẹ ruột có tiền án tiền sự, con cái chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Chúng ta rất muốn để người phụ nữ kia chịu trừng phạt, nhưng điều kiện là không thể liên lụy đến Tiểu Tuệ. Em ấy vô tội.
Hơn nữa, dù sao Hạ Tịnh cũng đã nuôi em lớn.
Chúng ta không tiện truy cứu. Em hiểu cho chúng ta đi được không?
"Kiều Tuệ cảm động nhìn mọi người trong nhà. Ba mẹ dịu dàng vỗ về cô ta, anh trai cũng mỉm cười nhẹ nhàng. Không khí ấm áp tràn đầy căn phòng. Tôi phá vỡ sự yên bình ấy bằng một tiếng cười khẩy."Nuôi tôi lớn?"
Dưới ánh mắt phẫn nộ của họ, tôi chậm rãi xắn tay áo để lộ cánh tay đầy vết sẹo và vết cháy thuốc lá.
Mẹ tôi lập tức ôm miệng, nước mắt rưng rưng.
Ba tôi thì mím chặt môi, run rẩy. Còn Kiều Diệp quay mặt đi, không dám nhìn thêm.
Chỉ có Kiều Tuệ là nắm chặt tay, đôi môi run run.
Tôi tiếp tục vén ống quần, để lộ đôi chân chằng chịt những vết roi đánh.
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của họ, tôi nở nụ cười thả tay xuống, che đi những vết thương, rồi ném lại một câu:
"Tôi đi học đây, hôm nay không đi chung với chị gái đâu."
Tôi đeo chiếc balo cũ kỹ lên, không từ chối tài xế đưa đón. Dù gì đó cũng là lợi ích từ nhà họ Kiều, tại sao không nhận chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ những vết thương trên người tôi quá kinh khủng mới khiến cả nhà phải sốc, nên Kiều Tuệ mới quyết tâm làm điều tiếp theo.
Nếu không, chắc cô ta đã từ bỏ việc đấu tranh giành lại vị trí trung tâm trong gia đình này.
---
Ở trường, Hạ Phi vừa thấy tôi đã hét lên đầy phấn khích ngay giữa hành lang:
"Chị Tuệ! Cuối cùng chị cũng trở lại! Chị Tuệ của trường chúng ta đây rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!