Chương 10: (Vô Đề)

Ngoại truyện của Cố Duyệt.

Từ khi sinh ra, tôi đã là một đứa trẻ khiếm thính và không thể nói chuyện.

Ba mẹ tôi không có học vấn cao, chỉ có thể mở một tiệm thu mua phế liệu nhỏ. Sau khi sinh anh trai, họ lại có tôi, nhưng phát hiện ra tôi không nghe được, không nói được. Điều đó khiến gia đình vốn đã khó khăn, nay càng thêm bi kịch.

Tôi gặp chị Hợp Ý là một sự tình cờ.

Khi đó, tôi còn rất nhỏ. Tôi chỉ nhớ hôm đó trời mưa rất to, chị Hợp Ý đi chân trần, mặc một bộ đồ mỏng manh, ngồi co ro cạnh thùng rác nhà tôi.

Tôi tò mò đến gần, chạm vào chị.

Chị quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt dữ dằn, làm tôi sợ đến mức suýt khóc. Nhưng tôi là đứa trẻ câm điếc, dù có khóc cũng không thể phát ra tiếng.

Chị Hợp Ý nhận ra điều đó, lúng túng dỗ dành tôi.

Thế rồi tôi ngừng khóc, không hiểu sao lại lén lấy chiếc bánh nhỏ anh trai mua cho mình, đưa cho chị.

Chiếc bánh ngọt rẻ tiền phảng phất mùi hương liệu nhân tạo, nhưng tôi và chị ăn rất ngon lành.

Từ đó, tôi phát hiện ra chị Hợp Ý thường xuyên đói bụng, nên hay lén lấy thức ăn trong nhà cho chị. Tôi chỉ muốn chị có thể ăn no.

Tôi còn nhớ một lần, tôi ngồi bệt xuống đất vẽ một bức tranh bằng màu nước. Trong tranh có anh trai, chị Hợp Ý, và tôi đang nắm tay họ.

Chị Hợp Ý vẫn trốn sau thùng rác, lặng lẽ nhìn tôi vẽ.

Vẽ xong, tôi tặng bức tranh cho chị. Rõ ràng chị rất vui, hơn nữa còn cẩn thận cất giữ.

Mọi thứ vốn đang rất tốt đẹp, nhưng sau khi chị Hợp Ý vào cấp ba thì không còn đến tìm tôi nữa.

Tôi chỉ gặp chị hai lần.

Một lần, chị vừa thấy tôi đã nhận ra, sau đó lập tức quay lưng bỏ chạy.

Lần khác cũng vậy, chị chỉ để lại một tấm thẻ rồi biến mất.

Anh trai ôm tôi, nhặt tấm thẻ lên nhìn dòng chữ nhỏ ghi trên mảnh giấy. Tôi cảm nhận được trán anh tựa lên trán tôi, nước mắt anh rơi xuống, nóng bỏng.

Thực ra, chị Hợp Ý nghĩ mình giấu giếm rất giỏi, nhưng gia đình tôi đã sớm biết sự tồn tại của chị.

Thức ăn trong nhà thường xuyên bị biến mất, tôi hay trốn ra ngoài. Ba mẹ và anh trai đã nhận ra từ lâu, nhưng họ giả vờ không biết.

Mỗi lần tôi gặp chị, anh trai đều lặng lẽ quan sát từ xa.

Sau này, ba mẹ và anh trai dẫn tôi đến bệnh viện, dùng số tiền chị Hợp Ý để lại – một triệu tệ.

Việc chữa trị cho người bẩm sinh khiếm thính không dễ, nhưng các bác sĩ vẫn cố gắng giúp tôi có thể nghe thấy âm thanh của thế giới.

Vì thế tôi đã có một chiếc máy trợ thính.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, và cả những âm thanh huyên náo của con người.

Tất cả những điều đó là nhờ ba mẹ, anh trai, và cả chị Hợp Ý.

Ba mẹ tôi càng làm việc chăm chỉ hơn để có thể trả lại tiền cho chị.

Sau đó, tôi nghe anh trai nói chị Hợp Ý đã vào trường Đại học S.

Anh cũng quyết tâm thi vào đó. Anh chỉ nhập học sau chị một năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!