Chương 47: Một chút phong cảnh

"Hỏi cũng đã hỏi rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian.

"Trần Nhất Nhiên nhìn về phía chàng trai, thúc giục cậu ta tiến hành quá trình tiếp theo. Chàng trai quay đầu nhìn anh, cười một tiếng:"Thời gian của tổng giám đốc Trần rất quý giá, anh ở đây lãng phí một giây với tôi, có phải đã tổn thất mấy trăm triệu rồi không?

"Lệ Lâm Lâm nhướng mày, có hơi kinh ngạc vì cậu ta cũng biết Trần Nhất Nhiên? Mặc dù, Trần Nhất Nhiên đã từng lên trang bìa của các tạp chí về kinh tế và tài chính… Nhưng chàng trai này nhìn kiểu gì cũng không giống một người thích đọc những thể loại tạp chí đó. Trần Nhất Nhiên không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên, anh nhìn chàng trai trẻ đối diện, chậm rãi nhấp một ngụm trà:"Không tốn nhiều như vậy, nhưng hình như gần đây thiếu gia Thích không được tốt lắm thì phải, phải dựa vào số tiền bán ra của bộ sưu tập để kiếm sống."

Chàng trai trẻ sững sờ, vẻ mặt không còn đắc ý như lúc nãy: "Anh biết tôi?"

Cậu ta chưa bao giờ tiết lộ danh tính của mình trên Internet, những người liên lạc để giao dịch với cậu ta cũng không biết cậu ta là ai, vậy làm sao mà Trần Nhất Nhiên biết được chứ?

"Cậu không cần ngạc nhiên như vậy, thật ra trước khi gặp cậu tôi cũng không biết cậu là ai.

"Trần Nhất Nhiên nói. Trần Nhất Nhiên nói xong câu này, chàng trai càng thêm nghi ngờ:"Làm sao anh biết tôi trông như thế nào? Chúng ta chưa từng gặp nhau."

Trần Nhất Nhiên nghe anh ta hỏi như vậy, không nhịn được bật cười: "Đúng thế, cho tới bây giờ tôi và cậu chưa từng gặp nhau, nhưng chẳng phải cậu cũng biết tôi đó sao?"

Chàng trai: "…

"Hai người bọn họ mỗi người một câu, khiến Lệ Lâm Lâm cảm thấy bản thân từ một người đi đấu giá thành một người ăn dưa. Tình huống bây giờ là sao? Có muốn bán đồ nữa không? Chàng trai trẻ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nếu đã bị Trần Nhất Nhiên nhận ra, thì cậu ta cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa. Cậu ta bới bới mái tóc ngắn, một chân giẫm lên ghế, bày ra bộ dạng mà cậu ta cho là phong độ nhất:"Không sai, tiểu gia tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tiểu thiếu gia nhà họ Thích – Thích Hạo, tại hạ xin được chính thức ra mắt

"Quào, không ngờ bên cạnh cô lại có trung nhị bệnh*. *Chūnibyō ( hay trung nhị bệnh) là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (2; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là"bệnh của học sinh trung học năm 2

". Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là"hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì". (Nguồn: Wikipedia)

"Tại sao anh lại nhận ra tôi?

"Thích Hạo hỏi. Trần Nhất Nhiên hỏi ngược lại:"Vậy tại sao cậu lại biết tôi?"

Thích Hạo nói: "Lời này không phải quá vô nghĩa sao? Anh là đối tượng coi mắt của chị tôi, đương nhiên tôi phải nắm rõ thông tin của anh trong lòng bàn tay."

"À." Trần Nhất Nhiên bình tĩnh gật đầu, "Tôi là đối tượng coi mắt của chị cậu, đương nhiên tôi phải nắm rõ thông tin của chị cậu trong lòng bàn tay."

Thích Hạo: "…

"Tên đàn ông này đi coi mắt, lại còn điều tra kỹ càng trên dưới nhà họ Thích như vậy? … Nhưng cậu ta cũng đã điều tra anh."Hừ, tôi còn tưởng đối tượng coi mắt của chị tôi là người ghê gớm như thế nào, hôm nay nhìn qua, xem ra cũng chẳng thấy có gì đặc sắc." Thích Hạo khinh bỉ nhìn Trần Nhất Nhiên bằng nửa con mắt,

"Anh dựa vào cái gì mà xem thường chị tôi? Chị tôi thông minh lại xinh đẹp, rất có năng lực làm việc, vậy mà vẫn không xứng với anh?"

Trần Nhất Nhiên nói: "Không có cái gọi là xứng hay không, chỉ là không thích hợp."

"Anh đừng lừa tôi, tôi nhìn chị tôi như thế, thì biết ngay anh là người vứt bỏ chị ấy.

"Lệ Lâm Lâm ngồi một bên suýt chút nữa bị dưa làm nghẹn chết, cô ngẩn người ngồi trên ghế sô pha. Cái gì đấy, cái gì đấy? Người bán này là em trai của đối tượng coi mắt của Trần Nhất Nhiên? Trần Nhất Nhiên còn vứt bỏ chị người ta? Hèn chi ngày nào cô cũng thấy Trần Nhất Nhiên ở trong nhà, không đi ra ngoài hẹn hò, hóa ra là do không thành?? Trần Nhất Nhiên liếc nhìn phần lõm trên ghế sô pha mà Thích Hạo để lại, nói một câu:"Tôi nghĩ hôm nay cậu đặc biệt mời chúng tôi đến đây, không phải là vì muốn bán đồ chơi lắp ráp?"

"Không sai."

Thích Hạo hất phần tóc mái của mình,

"Anh bắt nạt chị tôi, còn muốn tôi bán đồ chơi cho anh? Ha ha, anh đi mà nằm mơ. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi tới đây là để làm nhục mặt anh!"

Lệ Lâm Lâm: "…

"Quao, vậy thì em trai rất tuyệt vời nha. Nếu ai đó có thể làm nhục mặt Trần Nhất Nhiên, thì cô thật sự rất muốn nhìn thử một chút. Trần Nhất Nhiên không chút biến sắc nhìn Thích Hạo:"Vậy xin hỏi cậu định làm nhục mặt tôi thế nào?"

"Tôi…

"Thích Hạo nhất thời có chút bối rối, trước khi đến đây, cậu ta dự định sẽ nói một vài câu khó nghe để châm chọc Trần Nhất Nhiên, nhưng sau khi gặp được Trần Nhất Nhiên, cậu ta lại cảm thấy da mặt của anh rất dày, rất có khả năng anh sẽ không quan tâm đến những lời đó của cậu ta. Nếu nói lấy tiền làm nhục anh… Thì chỉ sợ anh còn nhiều tiền hơn mình, chưa kể bây giờ cậu ta còn bị ba cắt tiền sinh hoạt, hoàn toàn không có nguồn tài chính, chỉ có thể kiếm sống bằng cách bán đồ chơi."Tôi quyết định sẽ không bán đồ chơi lắp ráp cho anh!" Thích Hạo lớn tiếng nói,

"Tôi biết trước kia anh có mua một món đồ chơi lắp ráp với giá mười vạn. Sẵn sàng bỏ ra số tiền này, thì có thể thấy anh rất muốn có nó, tôi còn biết trong bộ sưu tập của anh chỉ còn thiếu đúng một cái, chính là công chúa thời trang. Bây giờ công chúa thời trang ở trước mặt anh mà anh lại không lấy được, có phải cảm thấy rất đau lòng, rất không cam tâm không!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!