Chương 46: Đối thủ cạnh tranh

Trước đó đối phương nói sẽ giúp anh tìm đồ chơi lắp ráp, Trần Nhất Nhiên cũng không ôm hy vọng quá nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, nên anh cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ chủ tiệm thật sự giúp anh tìm được nó.

Trần Nhất Nhiên cầm điện thoại di động, ánh mắt vô thức nhìn về phía tủ kính, sau đó mới ý thức được đây là nhà ở Ngân Loan, anh đặt bộ đồ chơi lắp ráp ở công viên Tinh Hải, không có mang theo:

"Là thật sao? Tôi biết rất rõ có nhiều người đã làm giả nó."

Bởi vì nhà sưu tập đội giá lên cao, nên đương nhiên trên thị trường cũng sẽ xuất hiện đồ giả, trước đó Trần Nhất Nhiên đã thấy qua.

Đối phương nói: "Cậu yên tâm, nhất định là thật, nếu là giả thì chỉ cần nhìn thoáng là có thể nhận ra. Hơn nữa, người bán cũng là một nhà sưu tập, nếu không phải do thiếu tiền thì cậu ta cũng sẽ không bán."

Trần Nhất Nhiên "Ừ" một tiếng: "Tiền không thành vấn đề, người đó muốn bao nhiêu?"

Chủ tiệm nhớ tới mười vạn trước đó, âm thầm cảm thán về độ xa xỉ của anh: "Cậu ta không có báo giá."

"Không báo giá?"

Trần Nhất Nhiên ở trên thương trường đã gặp qua đủ mọi thủ đoạn, không nghĩ tới mua đồ chơi mà cũng gặp phải chuyện này, "Tôi không có thời gian cò kè mặc cả với cậu ta, muốn bao nhiêu thì trực tiếp nói."

"Là như thế này, chủ yếu là bởi vì ngoài chúng ta ra, còn có thêm một người muốn mua nó."

"Hừ." Trần Nhất Nhiên cười hừ một tiếng, cảm thấy đây chỉ là một chiêu trò để người bán tăng giá, "Mặc kệ đối phương trả bao nhiêu, tôi trả nhiều hơn số đó một vạn."

"…" Không hổ danh là tổng giám đốc Trần, "Vậy được, để tôi liên hệ với cậu ta."

"Ừ.

"Trần Nhất Nhiên không trực tiếp hỏi anh ta thông tin liên lạc của người bán. Thứ nhất, sẽ có người giúp anh làm chuyện đó, tránh đỡ phiền phức. Thứ hai, anh cũng thừa biết chủ cửa hàng không phải vì lòng tốt mà giúp anh tìm đồ chơi lắp ráp, dù sao cũng phải để người ta kiếm chút tiền ở giữa. Chưa được bao lâu, chủ cửa hàng lại gọi tới. Trần Nhất Nhiên bắt máy, trả lời cuộc gọi:"Thương lượng xong rồi?"

"Chưa, chưa xong."

"Chưa xong?" Giọng điệu của Trần Nhất Nhiên thể hiện sự nghi ngờ sâu sắc về khả năng làm việc của anh ta. Chủ cửa hàng lại một lần nữa cảm thấy mình sắp trở thành nhân viên ưu tú trong top 500 thế giới, mỗi ngày đối mặt với ông chủ lớn, quả thật không phải chuyện người thường có thể làm được, "Là như thế này, người bán nói muốn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện."

"Gặp mặt?"

Ngoại trừ lần trước trùng hợp bắt gặp món đồ chơi lắp rắp ở thành phố H, thì tất cả những món còn lại Trần Nhất Nhiên đều mua lại từ trên mạng. Đầu năm nay, có rất ít người yêu cầu trao đổi trực tiếp, "Đối phương là người ở đâu?"

"Là người của thành phố A."

Chủ cửa hàng nói đến đây, lại ân cần hỏi một câu, "Tổng giám đốc Trần, bây giờ anh đang ở thành phố A đúng không?"

Một ông chủ lớn như Trần Nhất Nhiên, lúc nào cũng phải đi công tác ở khắp nơi, nếu như anh không ở thành phố A thì chuyện này có hơi phiền phức.

"Đúng vậy."

Trần Nhất Nhiên nói.

"Vậy thì tốt rồi." Chủ cửa hàng thở phào nhẹ nhõm, "Người mua còn lại cũng ở thành phố A, người bán nói sau khi gặp mặt cả hai, ai có thành ý nhất sẽ bán cho người đó.

"Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày, hành vi của người bán rất không hợp tình hợp lý. Loại chuyện giao dịch đơn giản như thế này, dù cho anh ta có muốn người mua đấu giá chúng, thì đều có thể thực hiện trên mạng, nên cơ bản không cần thiết phải gặp mặt. Lại còn nói chuyện thành ý với anh? Vậy tại sao không nói thẳng là ai sẽ có duyên với món đồ chơi này? Trần Nhất Nhiên hoàn toàn không tin vào lý do đó, nếu giả sử cùng nhau nói chuyện, thì người trả nhiều tiền hơn chắc hẳn là người có nhiều thành ý."Người bán là ai?

"Trần Nhất Nhiên hỏi. Chủ cửa hàng đáp:"Tôi cũng không biết nickname của cậu ta, trong giới của chúng tôi, cậu ta là một người rất có danh tiếng, sở hữu không ít đồ chơi lắp ráp đã ngưng sản xuất, không chỉ của Merlot mà còn của nhiều thương hiệu nổi tiếng khác.

Nhưng xưa nay cậu ta đều không bán, chỉ đăng nó lên mạng để khoe khoang. Có thể sưu tập nhiều món đồ chơi đã ngưng sản xuất như vậy, thì điều kiện kinh tế chắc chắn không tồi."

Trần Nhất Nhiên suy nghĩ, hỏi chủ cửa hàng: "Thông tin về người mua còn lại anh có biết không?"

"Tôi đã hỏi thăm qua, nhưng anh ta không chịu nói."

Trần Nhất Nhiên cân nhắc một chút, sau đó đồng ý: "Khi nào, ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!