Tiếng khóc của Lục Vũ Hiên đã thu hút sự chú ý của Lục Duệ Châu, nhìn thấy cậu nhóc nắm chặt góc áo của Lệ Lâm Lâm, vừa khóc vừa kéo, anh ta khẽ nhíu mày: "Lục Vũ Hiên, em đang làm gì vậy?"
Bình thường Trần Nhất Nhiên ở công ty, không ai dám tranh cãi như thế với anh. Nếu trên thương trường gặp được đối tác cố ý gây sự, anh cũng sẽ tranh luận tới cùng. Nhưng bây giờ đối mặt với Lệ Lâm Lâm, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng: "Lâm Lâm, anh biết là em đang giận dỗi anh…"
Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: "Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói."
Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: "Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói."
"Em không có." Lệ Lâm Lâm nhanh chóng phủ nhận, "Chỉ là em không muốn mình có liên quan gì đến anh nữa."
Cô nói xong liền nắm tay Lục Vũ Hiên đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
"Quao, em cảm ơn anh hai." Lục Vũ Hiên đưa tay muốn lấy đồ ăn, nhưng lại bị Lệ Lâm Lâm cản lại.
Trần Nhất Nhiên đứng ngoài cửa: "…"
Lệ Lâm Lâm đứng dậy, thu dọn bánh trái trên bàn, một miếng cũng không để lại cho Lục Vũ Hiên: "Đồ ăn này chị cũng cầm đi nha."
Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cũng không còn tâm trạng xuống lầu mua đồ. Trần Nhất Nhiên đi qua đi lại trên hành lang hai lần, cuối cùng cũng quay về nhà của mình, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.
"Ừ, về nhớ ngủ sớm một chút." Trần Nhất Nhiên đợi hai người vào thang máy, sau đó mới đóng cửa quay vào nhà.
Trong nhà của Lục Duệ Châu, Lệ Lâm Lâm đang lấy khăn giấy ướt lau mặt cho Lục Vũ Hiên, Lục Duệ Châu đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn nó. Lục Vũ Hiên ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha, cũng không còn khóc như lúc nãy, sau khi thấy Lệ Lâm Lâm lau mặt cho mình xong, cậu nhóc còn nở nụ cười đáng yêu với cô: "Cảm ơn chị Lâm Lâm."
Lục Duệ Châu cười khẽ một tiếng, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhiều lúc tôi cứ tưởng nó mới là anh trai tôi."
"Không có gì." Cô cũng mỉm cười với nó, sau đó nghiêng đầu nói với Lục Duệ Châu, "Thật ngại quá, bạn tôi nhìn có hơi hung dữ."
Lục Duệ Châu rất ít khi đề cập đến chuyện gia đình của mình với người khác, nhưng khi nghe Lệ Lâm Lâm hỏi như vậy, anh ta lại trả lời một cách rất tự nhiên: "Ba mẹ tôi ly hôn, cả hai đều đã có gia đình mới. Lúc đó tôi đã trưởng thành, cũng không thấy có vấn đề gì, bởi vì tôi có thể chịu đựng được, nhưng Lục Vũ Hiên còn nhỏ như vậy…"
Lục Duệ Châu lắc đầu, nhìn sang Lục Vũ Hiên: "Lục Vũ Hiên cũng không kém."
Lục Duệ Châu lấy một trái cherry trong dĩa, hết sức khách sáo trả lời: "Cảm ơn."
Lục Vũ Hiên ngồi ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, cũng không biết là nó đang giúp ai, vậy mà người nào đó còn không biết cảm kích.
"Tại sao bọn họ không phải là người đứng đắn? Em cũng đi KTV, vậy có phải tổng giám đốc Trần luôn cảm thấy em là một đứa con gái không đứng đắn?"
"Chúng ta lấy đồ ăn vặt, sau đó đi làm bài tập nhé." Lệ Lâm Lâm kéo Lục Vũ Hiên đứng dậy. Hai người chọn vài bịch bánh snack, rồi vào phòng của Lục Vũ Hiên làm bài tập. Lục Duệ Châu gọt một ít trái cây, sau đó đem vào phòng cho hai người.
"Quao, em cảm ơn anh hai." Lục Vũ Hiên đưa tay muốn lấy đồ ăn, nhưng lại bị Lệ Lâm Lâm cản lại.
"Tại sao lại không thể? Ngay từ đầu em đã không có quan hệ gì với anh, cũng không phải em gái ruột của anh, vậy anh dựa vào đâu mà luôn muốn quản em?"
"Em làm xong trang này mới được ăn." Cô vừa nói dứt lời, liền xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng.
Lục Duệ Châu lắc đầu, nhìn sang Lục Vũ Hiên: "Lục Vũ Hiên cũng không kém."
Lục Vũ Hiên: "…"
"Chúng ta lấy đồ ăn vặt, sau đó đi làm bài tập nhé." Lệ Lâm Lâm kéo Lục Vũ Hiên đứng dậy. Hai người chọn vài bịch bánh snack, rồi vào phòng của Lục Vũ Hiên làm bài tập. Lục Duệ Châu gọt một ít trái cây, sau đó đem vào phòng cho hai người.
Cậu nhóc chỉ có thể ngậm ngùi cầm bút lên tiếp tục làm bài, Lệ Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh quan sát, Lục Vũ Hiên ngẩng đầu, nhìn sang cô và Lục Duệ Châu: "Anh hai, chị Lâm Lâm, hai người ở đây nhìn chằm chằm em như vậy khiến em rất căng thẳng. Hay là hai anh chị ra ngoài ngồi một lát, khi nào em làm xong sẽ nói với hai người."
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ rồi gật đầu: "Được thôi."
"Không có gì, em thấy muộn rồi mà Lâm Lâm vẫn chưa quay về, hỏi Lục Vũ Hiên thì em ấy lại nói Lâm Lâm đã về từ lâu, nên em có hơi lo lắng." Trần Hi nói.
Lệ Lâm Lâm đứng dậy, thu dọn bánh trái trên bàn, một miếng cũng không để lại cho Lục Vũ Hiên: "Đồ ăn này chị cũng cầm đi nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!