Lệ Lâm Lâm ở trong phòng chửi đàn ông là chó trong hai mươi phút, dưới sự chờ đợi của mọi người, dì Khưu cuối cùng cũng đã tới.
Lệ Lâm Lâm đang vui vẻ hát bài hát mà cô dành tặng riêng cho tất cả đàn ông chó má trên thế giới, bài hát có tên《Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp》, dì Khưu ngồi bên cạnh nghe được hai câu, sau đó cũng cầm micro gia nhập.
Nick: "…
"Bon họ gọi dì Khưu tới, không phải để nghe bà ấy và Lệ Lâm Lâm cùng nhau trách mắng đàn ông. Sau khi hát xong một bài, Lệ Lâm Lâm mới phát hiện ra trong phòng đã xuất hiện thêm một người. Cô liếc mắt nhìn, dù say nhưng vẫn nhận ra đối phương là ai:"Dì Khưu, sao dì tới đây?"
Dì Khưu đặt micro xuống, khoanh tay trước ngực: "Tôi còn đang muốn hỏi tại sao cô lại chạy tới đây nữa đấy? Hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy, nếu Trần Nhất Nhiên biết…"
"Đừng nhắc tên anh ấy trước mặt tôi!"
Dì Khưu vừa nói ra ba chữ Trần Nhất Nhiên liền bị Lệ Lâm Lâm chặn lại, "Tôi đã ân đoạn nghĩ tuyệt với anh ấy rồi, từ hôm nay trở đi, tôi không còn là Lâm Lâm của trước kia nữa, tôi sẽ trở thành Nữu Cổ Lộc Lâm*!"
*Vì giải thích hơi dài nên mình sẽ để giải thích ở cuối chương nhé.
"…" Dì Khưu trầm mặc hai giây, sau đó bật cười, "Hóa ra nguyên nhân là do đàn ông. Nghe nói gần đây tổng giám đốc Trần đi coi mắt?"
Lệ Lâm Lâm bất ngờ nhìn bà ấy: "Sao dì cũng biết vậy?"
Dì Khưu mỉm cười, nói: "Nhất cử nhất động của tổng giám đốc Trần ở thành phố A, lúc nào mà không có người quan tâm.
"Đối tượng coi mắt của Trần Nhất Nhiên nhất định không phải là một người tầm thường, nói không chừng là hai tập đoàn muốn kết thông gia. Một sự kiện lớn như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người chú ý tới."Nghe chị đây khuyên một câu, đàn ông chả có cái mẹ gì tốt, thà nuôi con chó nó còn tình cảm hơn đàn ông."
Một phòng toàn đàn ông: "…
"Hôm nay bọn họ đã chết quá nhiều lần trong căn phòng này. Lệ Lâm Lâm nhớ tới dì Khưu và chồng bà ấy cũng có quan hệ không tốt, trước đó trong nhóm chat còn đề cập đến chuyện ly hôn, cô liền tò mò hỏi một câu:"Dì Khưu, dì với chồng dì sao rồi?
Ông ấy còn muốn ly hôn với dì không?"
Dì Khưu cười một tiếng, nói với cô: "Tôi nói cho ông ta biết chuyện ông ta bị vô sinh, cho nên bây giờ ông ta đâu có thời gian ly hôn với tôi."
Lệ Lâm Lâm mở to đôi mắt, vẻ mặt khâm phục: "Dì Khưu, ợ, cách này của dì thật sự lợi hại."
Lệ Lâm Lâm ợ một cái, cả người nồng nặc mùi rượu, dì Khưu lắc đầu, nói với cô: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, có chuyện gì thì đợi cô tỉnh rồi nói."
Dì Khưu nói xong liền đi tới đỡ Lệ Lâm Lâm, muốn đưa cô về, nhưng Lệ Lâm Lâm lúc này lại không nghe lời:
"Tôi không đi, tôi muốn hát tiếp! Chúng ta cùng nhau hát đi!"
"…" Dì Khưu nhìn điệu bộ của Lệ Lâm Lâm, cảm thấy mình không nhúc nhích được cô, nên quay sang nói với Ann, "Cậu giúp tôi bế Lâm Lâm lên xe đi."
Ann hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Như vậy hình như không tốt lắm."
"Có cái gì mà không tốt." Dì Khưu nhỏ giọng, vẻ mặt hứng thú đánh giá Ann, "Chẳng lẽ cậu định để tôi bế? Hay tôi gọi bảo vệ nhé?
"Ann hơi nhíu mày, vẫn quyết định tự mình bế Lệ Lâm Lâm. Dì Khưu cong môi, dẫn bọn họ đến chỗ bà ấy đậu xe. Lệ Lâm Lâm được Ann bế nhưng vẫn không an phận, trên đường luôn la hét đòi ca hát. Lúc ra khỏi KTV, trên tay Lệ Lâm Lâm vẫn cầm theo micro, cô quay đầu nhìn Ann, hét to từng chữ:"Anh thả tôi xuống, tôi muốn hát tiếp!"
"Được thôi, chúng ta về nhà sẽ hát."
"Không thích, tôi muốn cùng mấy anh trai ca hát! Tốt nhất là thật nhiều anh trai!"
"…"
Quản lý Đặng nghe thấy bên này có động tĩnh, vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Lệ Lâm Lâm đang bị Ann bế trong ngực, đột nhiên hoảng sợ: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Tiểu tổ tông Lệ Lâm Lâm, anh ta không thể trêu vào, khoan nhắc đến ba cô là Lệ Thâm, thì lần trước nhìn thấy tổng giám đốc Trần đến đây cũng trong tư thế bế người, anh ta liền biết hai người không đơn giản là quan hệ bình thường! Dì Khưu nhàn nhã nói:"Không có gì, tôi đưa Lâm Lâm đến chỗ của tôi, nếu có người đến đòi người thì ông cứ nói cậu ta đến tìm tôi.
"Lần trước Trần Nhất Nhiên tới đây, dì Khưu cũng có mặt, nghe bà ấy nói như vậy, quản lý Đặng tự động dò số chỗ ngồi* Trần Nhất Nhiên. *Dò số chỗ ngồi: Nghĩa đen: chỗ ngồi của người mua vé. Nghĩa ẩn dụ: tự biết mình sẽ bị chỉ trích, hoặc tự nhận lời chỉ trích về phía mình. Ý của quản lý Đặng là một lát nữa mà Trần Nhất Nhiên tìm đến thì người bị trách vẫn là anh ta:>>>"Tiểu béo ụ*, mau nói tên này thả tôi xuống!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!