Chương 36: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Trần Nhất Nhiên thật sự đã lấy lại hai con gấu bông trên tay Thích Lôi, một con cũng không để lại cho cô ấy.

Trên đường trở về công ty, trợ lý Ngô thấy Trần Nhất Nhiên cầm ba con gấu bông trên tay, tò mò hỏi anh: "Tổng giám đốc Trần, ba con gấu bông này là của cô Thích sao? Sao anh lại cầm về?"

Trần Nhất Nhiên đáp: "Không phải, là cho…"

Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây thì chợt dừng lại. Lúc trước anh đã hứa với Lệ Lâm Lâm, khi nhìn thấy máy gắp thú thì sẽ gắp giúp cô, bây giờ gấu bông cũng đã gắp, nhưng có lẽ không thể đưa cho cô được nữa.

Thấy trợ lý Ngô vẫn đang chờ mình nói tiếp, Trần Nhất Nhiên liền đổi sang lý do khác: "Cho tôi."

Trợ lý Ngô: "…"

Tổng tài không chỉ thích chơi đồ chơi lắp ráp, mà còn thích chơi cả gấu bông?

Thật đáng yêu.

Ở một nơi khác, Thích Lôi đã hẹn hai người bạn thân của mình đến nhà hàng ở công viên Tinh Quang.

"Thế nào, thế nào?" Vừa nhìn thấy Thích Lôi, hai cô gái trẻ liền không nhịn được bát quái.

Thích Lôi ngồi xuống ghế, đặt túi xách qua một bên: "Cũng tạm, hôm nay Trần Nhất Nhiên nói một số quan điểm của anh ấy về hội họa cho mình nghe, mình cũng đồng ý với quan điểm đó."

"Chuyện này không phải rất tốt hay sao?" Cô gái tóc vàng nhìn Thích Lôi, "Nhưng mình thấy cậu không được vui? Cậu có điểm nào không hài lòng với anh ta à?"

"Haiz." Thích Lôi chống cằm, thở dài một tiếng, "Trần Nhất Nhiên cái gì cũng tốt, nhưng mình luôn cảm thấy trong lòng anh ấy đã có người khác."

"Không thể nào." Cô gái tóc vàng vô cùng kinh ngạc, "Nếu anh ta đã có người mình thích, vậy tại sao chú Triển còn muốn anh ta đi coi mắt?"

"Có lẽ Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ nói chuyện này với người khác."

"Vậy sao cậu biết?"

"Trực giác của con gái."

"…" Cô gái tóc vàng im lặng chớp mắt, "Vậy sao cậu không dùng trực giác của cậu để đoán xem người trong lòng anh ta là ai?"

Một cô gái khác dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên che miệng: "Lẽ nào là Lư Tư Vũ? Trước đó hai người bọn họ có rất nhiều tin đồn."

"Chắc không phải Lư Tư Vũ đâu." Thích Lôi lắc đầu, "Mình đã gặp qua Lư Tư Vũ, không thể là chị ta. Mình nghĩ người đó là một cô gái thích chơi gấu bông."

Cô gái thích chơi gấu bông – Lệ Lâm Lâm, dạo gần đây luôn thấy bất an trong người. Mặc dù trước đây Trần Nhất Nhiên cũng không thường xuyên liên lạc với cô, nhưng lần này cô lại cảm thấy nó khác lạ lắm.

Mà nó khác ở chỗ nào thì cô không tài nào nghĩ ra được.

Vừa rồi cô gọi điện cho Trần Nhất Nhiên, điện thoại không ai nghe máy, thế là cô gọi cho trợ lý Ngô. Trợ lý Ngô trả lời, nói là Trần Nhất Nhiên đang họp nên không tiện nghe máy.

Cuộc trò chuyện vẫn rất bình thường, cho tới khi cô hỏi rằng anh Nhất Nhiên dạo gần đây bận việc gì, thì trợ lý Ngô liền trở nên ấp úng!

Trong chuyện này nhất định có điều kỳ quái!

Lệ Lâm Lâm nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, chiếc điện thoại bị cô ném lên thảm lông đang vang lên một cách vui vẻ. Cô cứ tưởng là Trần Nhất Nhiên đã họp xong nên gọi lại cho mình, vì thế vội vàng cầm lấy điện thoại.

Trên màn hình hiện lên bốn chữ "Đạo diễn Đào Dã".

Lệ Lâm Lâm bĩu môi, trả lời điện thoại: "Chào anh, đạo diễn Đào."

"Chào cô, cô Lệ." Giọng nói của Đào Dã hết sức kích động, tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt, khác hẳn lúc gặp Lệ Lâm Lâm ở khách sạn, "Tôi có một tin vui muốn nói cho cô!"

Lệ Lâm Lâm: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!