Chương 31: Tỉnh mộng

Lệ Lâm Lâm không ngừng cảm thán ở trong lòng "Không hổ danh là cô!", Trần Nhất Nhiên bước tới, đưa mu bàn tay lên trán Lệ Lâm Lâm để thử nhiệt độ, "Đã hạ sốt, nhưng tại sao nhìn em vẫn chưa tỉnh táo?"

Lệ Lâm Lâm: "…"

"Em còn nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?

"Trần Nhất Nhiên nhìn cô hỏi. Lệ Lâm Lâm cũng không phải thiếu nữ trong sáng gì, nháy mắt liền nhận ra trong câu nói của anh có ý 18+. Cô hít một hơi thật sâu, hai tay ôm lấy mặt mình, không thể nào, chẳng lẽ tối hôm qua cô đã"đè

"anh Nhất Nhiên rồi sao? Sau khi diễn vai Âu Gia Tự, thể lực của cô tăng lên rất nhiều, vì vậy chuyện đẩy được Trần Nhất Nhiên hình như cũng có thể. Cho đến khi cô nhìn thấy lỗ kim tiêm trên mu bàn tay của mình. Ngày hôm qua vận động có một xíu, vậy mà trên mu bàn tay đã có những vết xanh tím nhạt màu, dùng ngón tay ấn vào thì cảm thấy rất đau. Hộp ký ức trong đầu Lệ Lâm Lâm như được mở khóa, những chuyện liên quan đến tối hôm qua tràn ngập trong tâm trí cô."…

"Sau khi nhớ lại những gì mà bản thân đã làm tối hôm qua, Lệ Lâm Lâm so với vừa rồi càng thêm hoảng sợ, ánh mắt Trần Nhất Nhiên rơi trên người cô, dường như bị chuyện này làm cho đả kích, Lệ Lâm Lâm lập tức chôn mình trong chăn. Trần Nhất Nhiên thấy Lệ Lâm Lâm bây giờ chẳng khác gì đà điểu vùi đầu trong cát, anh vỗ nhẹ đầu cô qua tấm chăn:"Đừng tự làm mình ngạt thở, đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng."

"…" Lệ Lâm Lâm ở trong chăn lấy lại bình tĩnh một lúc, chậm rãi nói với anh, "Anh ra ngoài trước đi."

Trần Nhất Nhiên nhỏ giọng nói, tối hôm qua không phải to gan lắm à, tại sao bây giờ lại biến thành mèo con rồi? Trần Nhất Nhiên sợ Lệ Lâm Lâm sẽ làm bản thân ngạt thở, nên anh đứng dậy đi ra ngoài, cũng không tiếp tục trêu cô.

Lệ Lâm Lâm nghe được tiếng đóng cửa mới chậm rãi ló đầu ra ngoài, trong phòng không còn ai khác, hơi thở của Trần Nhất Nhiên đã nhạt đi rất nhiều.

Cô thở dài một hơi, chui ra khỏi chăn, sau đó ngồi im quan sát xung quanh căn phòng. Phòng này chắc hẳn là phòng ngủ chính của Trần Nhất Nhiên, nhưng tối hôm qua cô đã chiếm lấy nó, cũng không biết anh ấy ngủ ở đâu.

… Khoan đã, đây là phòng của Trần Nhất Nhiên, vậy cũng có nghĩa là giường cô đang ngủ là của Trần Nhất Nhiên, cái chăn cô đắp là của Trần Nhất Nhiên, đến cái gối cô nằm cũng là của Trần Nhất Nhiên. Theo tính chất bắt cầu thì tối hôm qua cô được Trần Nhất Nhiên ôm ngủ cả đêm!

Lệ Lâm Lâm vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt liền đỏ bừng lên.

Cô quấn chăn lên người, nhẹ nhàng hít một hơi, là mùi hương của Trần Nhất Nhiên.

… Xấu hổ quá đi!

Lệ Lâm Lâm nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh táp nước lạnh lên mặt để bản thân bình tĩnh một chút. Sau khi rửa mặt xong, cô thay áo thun nam trên người rồi mặc lại quần áo của mình.

Trần Nhất Nhiên bưng đồ ăn sáng lên bàn, anh đợi một lúc mới thấy Lệ Lâm Lâm mở cửa phòng đi xuống. Anh đặt hai bộ chén đũa lên bàn, nói với cô: "Mau lại đây ăn sáng, để lâu sẽ nguội."

"Dạ.

"Lệ Lâm Lâm tăng tốc đi tới, cô ngồi đối diện Trần Nhất Nhiên. Trần Nhất Nhiên mở nắp chiếc nồi nhỏ ở giữa bàn ăn, bên trong là món cháo sữa bò anh vừa nấu sáng nay. Nồi cháo bốc khói nghi ngút, mùi sữa nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, Lệ Lâm Lâm thèm chảy nước miếng, cô nhìn chằm chằm nồi cháo:"Anh Nhất Nhiên, anh nấu cháo sữa bò?"

"Ừ, có người nào đó đòi anh nấu."

Nhưng chỉ ăn cháo sữa bò thì quá đơn điệu, nên Trần Nhất Nhiên còn chuẩn bị thêm một vài món ăn kèm, "Em ăn đi."

Nói xong, anh còn hỏi một câu đầy hàm ý: "Hôm nay chắc không cần anh đút em phải không?"

"…

"Lệ Lâm Lâm đi theo chủ nghĩa im lặng là vàng, cô cầm chén lên, múc một ít cháo vào chén. Trần Nhất Nhiên đợi cô đặt muỗng xuống, mới tự tay múc cháo cho mình. Hai người không nói với nhau lời nào mà chỉ chú tâm vào ăn sáng, Trần Nhất Nhiên đột nhiên hỏi cô:"Cái tên Trần Thiện em học ở vậy?"

"Khụ, khụ."

Lệ Lâm Lâm bị tấn công bất ngờ nên sặc cháo trong miệng, cô bỗng nhiên nhớ lại tối ngày hôm qua, mình đã kêu ngạo gọi anh là Trần Thiện, "Ách, em nghe cô Chân gọi anh là Trần Thiện nên biết."

"

"Hi Hi nói cho em?"

"Vâng." Lệ Lâm Lâm cầm chén lên, lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, "Cậu ấy nói đây là tên thân mật của anh?"

"Ừ, trước đây mẹ anh luôn gọi anh như vậy.

"Nhưng sau khi mẹ anh qua đời, chỉ có cậu và mợ gọi anh là Trần Thiện. Nhắc đến mẹ của Trần Nhất Nhiên, Lệ Lâm Lâm cảm thấy đây là một chủ đề tương đối nhạy cảm. Lần trước bọn họ vô tình nhắc đến Lệ Lệ, điều đó đã khiến khóc ngay tại công viên, huống chi anh Nhất Nhiên không có mẹ bên cạnh. Cô sợ tâm trạng của Trần Nhất Nhiên không tốt, nên chủ động chuyển đề tài:"Đúng rồi, anh Nhất Nhiên, em có thấy bộ sưu tập đồ chơi lắp ráp của anh ở trong tủ kính, không ngờ anh cũng thích mấy thứ này nữa nha!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!