Khi Trần Nhất Nhiên chuẩn bị ra ngoài, Lệ Lâm Lâm nằm ở trên giường kêu anh một tiếng: "Em muốn ăn cháo sữa bò, lần nào em bệnh mẹ cũng nấu cháo sữa bò cho em."
"…" Trần Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, "Được."
Lần này, cuối cùng anh cũng thuận lợi rời khỏi phòng ngủ để đi vào bếp nấu cháo sữa bò cho Lệ Lâm Lâm. Các bước nấu cháo sữa bò cũng không quá phức tạp, Trần Nhất Nhiên một bên nấu cháo, một bên kiểm tra email công việc.
Điện thoại của Lệ Lâm Lâm ở trong túi xách rung lên, Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn chiếc túi lúc nãy mình vứt bừa lên ghế sô pha, anh đi tới cầm lên.
Điện thoại trong túi xách vẫn đang rung, Trần Nhất Nhiên mở khóa kéo, lấy điện thoại di động ra, người gọi đến là Ngô Tuệ.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó bấm nhận: "Alo."
"…" Ngô Tuệ ở đầu bên kia điện thoại, lời còn chưa thốt ra đã bị một chữ "Alo
"cứng rắn của anh nhét ngược trở vào, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua hai giây, Ngô Tuệ rốt cuộc cũng thốt ra được một chữ:"Anh…"
"Tôi là Trần Nhất Nhiên."
"…" Ngô Tuệ ở đầu bên kia mỉm cười, "Không có gì đâu ạ, tạm biệt.
"Điện thoại bị tắt cái rụp. Trần Nhất Nhiên cũng không quan tâm, anh đang định cất điện thoại của Lệ Lâm Lâm vào túi xách thì nó lại rung lên, lần này là Trần Hi. Trần Nhất Nhiên chỉ có thể bấm nhận cuộc gọi một lần nữa:"Hi Hi, có chuyện gì?"
"Anh Nhất Nhiên, anh đang ở chung một chỗ với Lâm Lâm hả? Lâm Lâm đâu rồi?"
"Em ấy bị sốt nhẹ, đang ngủ."
"À à, em với Ngô Tuệ nghe nói cậu ấy ngất xỉu trên núi, bây giờ thế nào?"
"Có hơi mệt, nhưng tạm thời không sao, anh lo Lâm Lâm sẽ sốt trở lại nên đưa em ấy về công viên Tinh Hải."
"À, vậy có làm phiền anh quá không? Hay để em với Ngô Tuệ qua xem một chút?"
"Không cần, bây giờ cũng trễ rồi, các em đừng chạy lung tung. Có anh chăm sóc cho Lâm Lâm, em cứ yên tâm."
Có Trần Nhất Nhiên bên cạnh Lệ Lâm Lâm, Trần Hi thật sự không có gì phải lo lắng: "Cảm ơn anh Nhất Nhiên, Lâm Lâm bị bệnh có hơi ồn ào, anh ráng kiên nhẫn với cậu ấy một chút nha."
Trần Nhất Nhiên nhớ tới một màn vừa rồi của Lệ Lâm Lâm, không nhịn được bật cười: "Anh biết."
Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây, đồng hồ báo thức liền kêu lên, cháo đã chín.
"Cứ vậy đi, ngày mai anh sẽ nói Lâm Lâm gọi lại cho các em."
"Vâng, bái bai anh Nhất Nhiên.
"Trần Nhất Nhiên cúp điện thoại, anh tắt đồng hồ báo thức, sau đó tắt bếp. Anh lấy một cái tô sạch, rửa lại qua nước ấm rồi đổ cháo sữa bò vào. Cháo mới nấu nên còn nghi ngút khói, một mùi thơm nồng từ sữa khiến Trần Nhất Nhiên có chút đói bụng. Nhắc mới nhớ, tối nay anh vẫn chưa ăn cơm. Khi Trần Nhất Nhiên quay trở lại phòng ngủ, Lệ Lâm Lâm vẫn đang mở to mắt nhìn lên trần nhà."Sao em không ngủ?" Trần Nhất Nhiên bước tới, đặt tô cháo lên đầu giường. Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn anh, cô chun mũi lại: "Em đói, không ngủ được."
Trần Nhất Nhiên bật cười, anh đỡ cô dậy, đưa bát cháo cho cô: "Đói thì ăn."
Lệ Lâm Lâm nhìn tô cháo trong tay anh, ngồi im không nhúc nhích: "Anh đút em."
Trần Nhất Nhiên: "…
"Khi Lệ Lâm Lâm bị bệnh, cô thật sự rất to gan. Nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Lệ Lâm Lâm, Trần Nhất Nhiên sợ cô không còn sức để cầm tô cháo, vì thế anh đã nhận trọng trách đút cháo cho cô. Anh múc một muỗng cháo, thổi thổi vài cái, sau đó đưa đến bên miệng của Lệ Lâm Lâm:"Há miệng."
"A ——" Lệ Lâm Lâm giống như một chú cún nhỏ, ngoan ngoãn nuốt cháo trong miệng xuống, cảm động nhìn anh, "Ngon quá, là hương vị của mẹ."
Trần Nhất Nhiên: "…
"Ai là mẹ của em! Cô ăn xong một muỗng, ánh mắt long lanh nhìn Trần Nhất Nhiên, chờ đợi anh tiếp tục đút mình, Trần Nhất Nhiên bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đút từng muỗng cháo cho cô. Tô cháo cuối cùng cũng thấy đáy, Trần Nhất Nhiên đặt tô xuống, nói với Lệ Lâm Lâm:"Em nằm nghỉ đi, lát nữa uống thuốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!