"Em đang nhìn cái gì vậy?" Đào Dự thấy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại đến xuất thần, liền mở miệng hỏi. Hạ Duy cất di động đi, cười cười nói với anh: "không có gì, rất nhiều bạn học đều nhớ lại thời đi học ở trường cấp 3 của mình."
Đào Dự cũng cười nói: "Thời gian đó của chúng ta trôi qua cũng không dễ dàng gì."
"Đúng vậy, lúc ấy ngay cả điện thoại chúng ta cũng không có, còn không bằng cả học sinh tiểu học bây giờ."
Trong mắt Đào Dự hiện lên sự vui vẻ, không thảo luận với cô đề tài này nữa: "anh đưa em đi xem mèo hoang ở chỗ nghỉ chân tự học, rồi đến căn tin ăn thịt dê nướng nhé?"
"Được!"
"Đúng buổi trưa nên mời em ở lại ăn cơm trưa ở đây luôn."
"...
"Tuy cô cảm thấy có hơi qua loa, nhưng rất lâu rồi cô không được ăn đồ ăn căn tin, vẫn cảm thấy rất thú vị! Còn hai giờ nữa tiết mục mới kết thúc, Đào Dự chuyển ghế ra để cho Hạ Duy ngồi xem. Hạ Duy lắc đầu, ý bảo không ngồi:"Đây là ghế của anh, anh ngồi đi."
"anh không có cũng không sao, đi dạy vẫn thường xuyên phải đứng, thành thói quen rồi. Em đi giày cao gót, ngồi nghỉ một lúc đi."
Đúng là đứng nhiều nên chân Hạ Duy hơi đau một chú, nên cũng không từ chối nữa, cô vừa ngồi xuống, đã có học sinh quay đầu nói với Đào Dự: "Thầy Đào, chăm sóc bạn gái tốt nhé!"
Mấy học sinh đằng sau đều nhỏ giọng ồn ào, Dào Dự vừa thể hiện khí thế của thầy giáo chủ nhiệm, mấy đứa liền yên tĩnh lại: "Tập trung xem các tiết mục, nếu như không muốn xem nữa, thầy cho các em mộtđề vật lý để làm nhé."
Cách này rất có tác dụng, anh vừa mới nói xong đề vật lý, tất cả học sinh đều yên tĩnh trở rồi, cuối cùng lớp trường chạy tới, nói với anh: "Thầy Đào, thầy ngồi ghế của em đi ạ, em ngồi chung với Ngô Phỉ Phỉ rồi ạ."
"không sao, các em không cần lo cho thầy."
Lớp trưởng do dự mà nhìn anh một cái, rồi vẫn trở về chỗ ngồi của mình, Hạ Duy ngồi ở trên ghế của Đào Dự, có cảm giác cưu chiếm thước sào (1): "Thầy Đào, anh ngồi đi.
"(1) nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc không phải vất vả khó nhọc mà chiếm được chỗ tốt. Đào Dự cúi đầu nhìn cô một cái, cười hỏi:"Có phải hay em cũng muốn anh cho em một đề vật lý không?"
Hạ Duy: "...
"Thôi nhé, tuy trở về trường học nhưng cũng không phải cái gì cô cũng đều muốn ôn lại một lần đâu. Tất cả các tiết mục đều biểu diễn xong, hôm nay Hạ Duy đã chân chính cảm nhận được phong thái học sinh cấp 3, nếu như cho cô thêm một cơ hội... cô cũng không muốn học lại trường cấp 3 một lần nữa. Thầy giáo dạy thể dục đứng trên đài hội nghị tổ chức học sinh tất cả các lớp theo thứ tự đi ra lối vào khu kỷ niệm ngày thành lập trường, Đào Dự dặn học sinh buổi trưa lúc nào thì tập hợp theo lớp rồi đưa Hạ duy đi căn tin."Nhân lúc học sinh trở về phòng học, chúng ta trước đi ăn cơm."
Hạ Duy nghe Đào Dự nói như vậy, không khỏi bật cười: "Thầy Đào, anh còn định tranh ăn với học sinh à?"
Đào Dự nói: "Tất nhiên là anh thì không sao cả, nhưng nếu đến muộn, bán hết thịt dê nướng rồi thì anhcũng không chịu trách nhiệm đâu.
"Nghĩ đến lúc còn đi học, thịt dê nướng ở căn tin thật sự rất đắt hàng, Hạ Duy không tự chủ bước nhanh hơn. Trong phòng ăn hiện tại rất ít người, Đào Dự dẫn Hạ Duy, quen thuộc tìm được cửa sổ bán thịt dê nướng. Đầu bếp nhận ra Đào Dự, nhìn thấy anh liền nhiệt tình mời đến:"Thầy Đào, hôm nay tới dùng cơm sớm vậy?"
"Vâng, cho tôi mười xiên thịt dê nướng." anh lấy phiếu ăn ra, nghiêng đầu hỏi Hạ duy, "Nhiều ớt đúng không?"
"Đúng!" nói thật Hạ Duy có chút ít ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới đến chuyện cô ăn nhiều ớt anh cũng nhớ rõ. Đầu bếp ở cửa sổ cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Duy một cái, sau đó hỏi Đào Dự:
"Thầy Đào, đây là bạn gái của thầy à? Sao lại mời người ta đến một quán ăn bên đường thế này?"
Hạ Duy ở bên cạnh buồn bực cười một tiếng, Đào Dự trấn định tự nhiên nói: "cô ấy là bạn học của tôi nên muốn ăn ở căn tin."
Hạ Duy: "..."
không phải như thế chứ! cô có thể ăn thịt dê nướng xong rồi đi ăn tiệc tiếp được đấy! Đừng dùng tư duy trai thẳng của mình để phỏng đoán tâm tư thiếu nữ chứ!
Đầu bếp hình như bị cảm động, không nghĩ tới vị bạn học này yêu trường học như vậy nên hào phóng cho thêm rất nhiều ớt vào thịt dê nướng của cô.
Mua xong thịt dê nướng, Đào Dự lại đi mua hai suất cơm, mang đến bàn. Hạ Duy đã giải quyết một nửa thịt dê nướng trên bàn, không biết có phải do mấy năm nay khẩu vị ngày càng cao không mà cô cảm giác hình như thịt dê nướng này cũng không ngon như trong trí nhớ.
Thịt dê nướng của Giang tiên sinh tầng dưới còn ngon hơn.
Đúng nguyên tắc ăn thì không nói, Hạ Duy cúi đầu chăm chú ăn cơm, ngược lại là Đào Dự bỗng nhiên hỏi một câu: "Em có nghĩ đến chuyện trở lại thành phố D làm việc không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!