Eo rất nhỏ, cơ bụng rất cứng, cơ ngực còn nảy nảy
Lâm Tự thực sự rất tò mò, không biết trong lòng Lộ Gia Hữu, mình là một kẻ háo sắc như thế nào.
Trong từng câu chữ đều có ý là cậu nhất định sẽ "lên giường" với Tạ Diên Khanh.
Cậu không vui vỗ một cái vào đầu Lộ Gia Hữu, đẩy cậu ta ra xa. Lời dặn dò Lộ Gia Hữu sống một mình phải chú ý ăn uống ba bữa đã đến miệng lại nuốt ngược vào. Lâm Tự quay đầu, chống gậy mù đi về phía xe.
Đồ chó con, không đáng để cậu lãng phí nước bọt.
Ngón tay Lâm Tự ấn vào thành xe, giống như một người mù thật sự, đầu ngón tay cậu dò dẫm từng chút một về phía trước để tìm tay nắm cửa. Mặc dù Triệu Kỷ đang ở phía sau xe, nhưng Lâm Tự vẫn cẩn thận. Cậu không muốn ngay ngày đầu tiên sống chung, thậm chí còn chưa đến nhà Tạ Diên Khanh đã bị người của hắn phát hiện điều bất thường.
Trong lúc Lâm Tự còn đang lề mề, Triệu Kỷ luôn làm việc như thể bị ám ảnh cưỡng chế, cuối cùng cũng sắp xếp hai chiếc vali gọn gàng và đóng cốp xe lại.
Anh ta liếc thấy cảnh này, rất tinh ý bước nhanh lên phía trước chủ động mở cửa xe cho Lâm Tự, sau đó nâng tay trái lên, mu bàn tay đặt thấp hơn phía trên cửa xe, tránh để Lâm Tự đụng đầu.
Rồi anh ta nhận lấy cây gậy mù của Lâm Tự đặt ngang sang một bên, nhắc nhở một câu: "Chậm một chút."
Rất chu đáo.
Lâm Tự cũng lịch sự nói cảm ơn.
Cửa xe đóng lại, Triệu Kỷ quay đầu thấy Lộ Gia Hữu đang đứng nhìn với vẻ mong đợi, cảm thấy thú vị.
Anh ta không chỉ một lần nghe Lộ Gia Dự nói về em trai ruột Lộ Gia Hữu của mình, nào là lêu lổng, không học hành gì cả – không có từ nào tốt đẹp hết.
Nhưng hôm nay thấy thì rõ ràng là một người siêng năng, có tài năng thực sự… một bảo mẫu chuyên nghiệp.
Triệu Kỷ nghĩ đến cách mình miêu tả Lộ Gia Hữu, có hơi buồn cười, nhưng vì Lộ Gia Hữu lúc này đang đáng thương nhăn nhó mặt mày vì phải chia tay, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống, nói: "Nhị thiếu gia cứ về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đưa cậu Lâm đến nơi an toàn."
"Được rồi." Lộ Gia Hữu nhìn Triệu Kỷ vòng qua xe ngồi vào ghế lái, rồi nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt, thân hình thẳng tắp thả lỏng, ủ rũ ngồi xuống bồn hoa gần đó, ngẩn người một lúc, sau đó lấy điện thoại ra.
Hai giây sau, Lâm Tự đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau xe nghe thấy tiếng chuông điện thoại "ding dong ding dong" vang lên. Âm thanh quá dồn dập như tiếng còi báo động, liên tục không ngừng, trong khoang xe yên tĩnh càng trở nên chói tai, dễ dàng thu hút sự chú ý của Triệu Kỷ ở ghế lái phía trước. Anh ta nhìn Lâm Tự qua gương chiếu hậu, nhưng tiếc là Lâm Tự đeo kính râm, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của anh ta.
Lâm Tự giả vờ như không phát hiện ánh mắt dò xét của anh ta, cậu đeo tai nghe và đánh thức trợ lý giọng nói thông minh trên điện thoại.
Giọng nữ AI dịu dàng bắt đầu phát các tin nhắn chưa đọc trên WeChat.
Toàn bộ là của Lộ Gia Hữu.
"Mới chia tay một phút mà tôi đã nhớ cậu rồi đấy nhóc con."
"Thật khó tưởng tượng đêm nay không có cậu sẽ lạnh lẽo đến mức nào."
"Nhưng không sao, anh em sẽ đi quán Xuân Dạ uống vài ly, làm ấm người."
"Tiện thể giúp cậu xem người mẫu nam mới đến quán Xuân Dạ có đẹp trai không, rồi giúp cậu sờ xem eo nam người mẫu có đủ thon không, cơ bụng có đủ săn chắc không!"
"Đợi anh trai gửi ảnh cho em nhá *hôn gió*"
Lâm Tự: "…"
Không biết tại sao, những lời này trước đây Lâm Tự nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không để tâm. Nhưng bây giờ, nghĩ đến việc có người của Tạ Diên Khanh trong xe, cậu lại cảm thấy vô cùng chột dạ.
Cứ như thể cậu đã ngoại tình sau lưng Tạ Diên Khanh vậy.
Bị suy nghĩ của mình khiến khóe mắt giật giật, Lâm Tự vội vàng tắt điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
May mà Lộ Gia Hữu còn biết điểm dừng, cuộc "kh*ng b*" kết thúc rất nhanh. Nhưng khi tiếng chuông điện thoại dần tắt, trong xe lại trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng thở của Triệu Kỷ và Lâm Tự cũng có thể nghe rõ mồn một. Lâm Tự đã quen với việc giả vờ là khúc gỗ, có thể tự nhiên vượt qua quãng đường này bằng cách ngẩn người, nhưng Triệu Kỷ thì không thể nhịn được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!