Đại nội tổng quản làm sao dám tranh vị trí chính cung với hoàng hậu nương nương.
Với món bánh phô mai hạt dẻ làm món tráng miệng, tối nay Lâm Tự đã vui cực kỳ rồi.
Lộ Gia Hữu nhìn vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện của cậu mà lòng càng thêm chua xót, cậu ta vẫn đang nhớ mãi không quên món thịt nướng vốn đã nằm trong tầm tay nhưng lại tan thành mây khói.
"Cho cậu ăn một miếng nhé?"
Ánh mắt nhìn chằm chằm quá mãnh liệt, Lâm Tự muốn phớt lờ cũng không thể, đành đẩy chiếc bánh về phía Lộ Gia Hữu mời rơi.
Lộ Gia Hữu: "Tôi không muốn ăn bánh ngọt, tôi muốn ăn thịt nướng, hoặc tôm hùm đất cũng được."
Lâm Tự: "Mơ đi."
Lộ Gia Hữu: "…"
Thật tàn nhẫn.
Lộ Gia Hữu cảm thấy mình thực sự không thể nhìn thêm nữa, nếu không sẽ thèm chết mất. Cậu ta cam chịu cầm bộ sạc của mình đi lên phòng ngủ ở tầng hai, lúc rẽ vào hành lang thì nghe thấy Lâm Tự gọi: "Nhớ cảm ơn anh cậu giúp tôi."
"Biết rồi."
Lộ Gia Hữu trả lời yếu ớt, nhưng khi nhắn tin cho anh trai mình, cậu ta lại rất biết điều: [A Tự nói chiếc bánh này ngon hơn tất cả những chiếc bánh cùng loại mà cậu ấy từng ăn, nhờ em cảm ơn anh.]
Lộ Gia Dự nhướng mày, không chút do dự chuyển tiếp tin nhắn này cho Tạ Diên Khanh, còn bồi thêm: [Bánh do ông chủ Tạ mua đúng là khác biệt.]
Đáng tiếc, đợi hơn mười phút cũng không thấy Tạ Diên Khanh trả lời.
Lộ Gia Dự cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy phản ứng của Tạ Diên Khanh cũng nằm trong dự đoán.
Xưa nay hắn không bao giờ để tâm đến những lời trêu chọc của người khác.
…
Ngày hôm sau là Chủ Nhật.
Lộ Gia Hữu mơ thấy toàn thịt nướng, thèm đến mức suýt chảy cả nước dãi ra gối.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài mà vẫn còn tiếc nuối, cậu ta phải tự khuyên mình mười phút trên giường nhưng vẫn không thể tự khuyên được, vừa dậy đã nói với Lâm Tự đang tuyển phi: "Tối nay chúng ta đi ăn thịt nướng đi, ăn ở quán sau trường cậu ấy, quán đó ngon lắm."
Lâm Tự hỏi: "Cậu không đau bụng nữa à?"
Lộ Gia Hữu: "Không đau từ lâu rồi."
Thấy Lộ Gia Hữu kiên quyết, Lâm Tự cũng không nói nhiều, dù sao Lộ Gia Hữu đúng là như con trâu, sức chịu đựng rất tốt.
Tám giờ tối, Lâm Tự vẫn vừa đeo kính râm vừa cầm gậy dò đường đi theo Lộ Gia Hữu ra ngoài, khi hai người đến quán thịt nướng thì quán đã chật kín người. Bà chủ thấy họ đến thì vội vàng sắp xếp một cái bàn đặt ra khoảng trống bên ngoài.
Nhiệt độ buổi tối cũng đã giảm đi ít nhiều, nhưng trong không khí vẫn còn chút oi bức, và muỗi cũng tranh thủ kiếm ăn.
Lấy khăn giấy lau sạch ghế, Lộ Gia Hữu đứng dậy đưa chai xịt muỗi nhỏ mang theo cho Lâm Tự, nói bằng giọng như cha chăm sóc con trai: "Cậu muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi đi lấy."
Lâm Tự vừa mở miệng đã là một danh sách dài các món ăn.
Lộ Gia Hữu nghe mà ù hết cả tai, vội vàng giơ ngón tay lên hô "stop", và nói: "Hiểu rồi, những thứ này đều không lấy."
Lâm Tự: "?"
Ngay khi cậu sắp nổi giận đè Lộ Gia Hữu xuống đất đánh, Lộ Gia Hữu đã trêu ngươi xong rồi chạy nhanh hơn cả khỉ, thậm chí còn quay đầu lại lêu lêu với Lâm Tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!