Chương 5: (Vô Đề)

Chó đi ngang qua còn được mời ăn nữa là.

Đúng là chẳng nói được lời gì hay.

Và.

"Trứng nguội lạnh rồi còn ăn, cẩn thận đau bụng."

"Không thể nào, bụng tôi rất tốt." Lộ Gia Hữu dùng câu nói khi ăn lẩu của Lâm Tự để đáp lại, Lâm Tự cong môi lạnh lùng, "Hy vọng là vậy."

Ai ngờ hy vọng này kéo dài chưa đến một giờ.

Lâm Tự lười biếng dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, tai dựng lên lắng nghe âm thanh từ TV, đồng thời rũ mắt ngẫu nhiên cầm bút phác họa trên iPad. Ban đầu, cậu đang nghĩ về nội dung của buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo. Cậu muốn làm một chiếc kẹp tóc, cho nên phải thiết kế mẫu trước. Nhưng không biết tại sao, chiếc bút dường như có ý thức về bản thân và hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Khi Lâm Tự hồi thần, trên màn hình đã có một đường viền của một người đàn ông.

Trông còn có vẻ giống hoàng hậu.

Lâm Tự: "…"

Đúng là sắc đẹp hại người.

Lâm Tự thở dài, tắt iPad, tắt phim truyền hình, chuyển kênh âm nhạc, tìm kiếm chú thiền rồi nhấp vào.

Cậu bắt chéo chân và nhắm mắt lại, trông giống như đang trong trạng thái xuất thần. Âm nhạc dần dần trấn áp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu, tâm trí của Lâm Tự hoàn toàn chìm đắm, thậm chí còn mơ màng buồn ngủ. Nhưng rất nhanh, những rung động mạnh mẽ và không đều của tiếng "thịch thịch thịch" đã phá hủy tất cả, giống như một cơn sấm mùa hè đột nhiên rơi xuống trong cơn mưa phùn của mùa xuân, với những tia chớp lóe lên khiến người ta không kịp cảnh giác.

Lâm Tự phàn nàn trong lòng, liệu chú thiền này có phải là bản lậu không. Cậu bực mình mở mắt, khóe mắt thấy một cây gậy nhô lên từ lan can trên tầng hai. Cây gậy dài lắc lư liên tục đập vào lan can, phát ra tiếng động.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếng sấm vừa rồi đến từ đây.

Lâm Tự nhanh chóng bước lên cầu thang, rẽ vào hành lang, chỉ thấy Lộ Gia Hữu nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mặc bộ đồ ngủ in hình SpongeBob. Thấy cậu tới, cậu ta đột nhiên thả lỏng, ném cây chổi xuống đất. Lộ Gia Hữu yếu ớt như cá ướp muối: "Cậu đang làm phép gì ở đó thế?"

Lâm Tự không trả lời mà nhanh chóng đi đến bên cạnh, nhíu mày đỡ cậu ta dậy: "Làm sao thế?"

Trán Lộ Gia Hữu đầy mồ hôi lạnh, trong mắt vô cùng oán hận: "Đau bụng."

Lâm Tự: "… Cậu không gọi điện cho tôi được sao?"

Lộ Gia Hữu: "Tôi không gọi cho cậu đấy chắc?"

Lâm Tự vô thức sờ vào túi áo ngủ, túi trống rỗng. Cậu nhìn xuống lan can, cuối cùng mới nhớ ra điện thoại di động của mình đã bị ném sang một bên để sạc, từ tối qua đã để chế độ im lặng.

Khóe miệng hơi giật giật, Lâm Tự chủ động nhận sai: "Là lỗi của tôi. Giờ tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé?"

"Không tới nỗi. Giúp tôi đun nước nóng cái. Tôi mua thuốc rồi."

"Được, tôi đỡ cậu về nằm trước. Nếu không khỏe thì chúng ta đến bệnh viện."

Lộ Gia Hữu tuy cùng tuổi với Lâm Tự nhưng lại cao hơn Lâm Tự một chút. Thỉnh thoảng cũng tập thể dục, từ nhỏ đã chơi bóng rổ, vừa cao vừa khỏe. Một người đàn ông như vậy đè lên người Lâm Tự, khiến Lâm Tự gần như không đứng vững.

"Gần đây cậu lại tăng cân à?"

"Là do cậu yếu nhớt, tôi đã bảo cậu chơi bóng rổ với tôi từ lâu rồi." Lộ Gia Hữu phản bác.

"Một người mù như tôi đi chơi bóng rổ với cậu. Cậu điên hay tôi điên hả?" Ném cậu ta lên giường, Lâm Tự lườm, "Tôi thấy cậu vẫn khỏe lắm. Nếu nói thêm vài câu nữa thì đừng có uống nước hay uống thuốc gì cả."

Tính tình Lâm Tự giống như một con mèo, hở ra là sẽ giận. Lộ Gia Hữu quyết đoán im lặng vì cậu ta vẫn là bệnh nhân. Vài phút sau, khi Lâm Tự đưa nước nóng và thuốc đau bụng tới, cậu ta cảm động đến nỗi mắt đẫm lệ, chân thành nói: "Cảm ơn bố đã cứu mạng chó của con".

Lâm Tự: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!