Chương 49: Tôi giả mù

Tôi cũng nghĩ là kỳ tích y học sắp xảy ra rồi.

Dưới ánh đèn vàng vọt, nét mặt thiếu niên đầy vẻ dò xét.

Có lẽ chính Lâm Tự cũng không nhận ra, vẻ căng thẳng của cậu khiến đôi mắt vốn vô hồn trở nên vô cùng sống động.

Tạ Diên Khanh khẽ cười thầm trong lòng, cố gắng dùng màn đêm để che giấu vẻ đặc biệt không thuộc về người mù này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lâu đến mức Lâm Tự cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt, giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tạ Diên Khanh mới từ từ vang lên.

Hắn nói: "Em muốn ly hôn với tôi sao?"

Một câu hỏi ngược khiến Lâm Tự ngây người, sao cậu đợi lâu như vậy mà lại nhận được câu trả lời như thế này?

Nhưng chưa kịp mở lời, Tạ Diên Khanh đã nói tiếp: "Tôi không có ý định ly hôn, tôi nghĩ em cũng vậy."

"Đương nhiên là em cũng vậy rồi!" Lâm Tự khẽ nói và vội vàng tuyên bố suy nghĩ của mình, nhưng vừa nói ra lại cảm thấy mình có vẻ vội vàng quá, má cậu âm thầm ửng hồng, vội giấu mình vào bóng tối, sau đó cố ý bổ sung: "Xây dựng một mối quan hệ không dễ dàng, em không thích lãng phí thời gian để xây dựng một mối quan hệ hôn nhân với người khác nữa."

"Tôi cứ nghĩ là em thấy chúng ta hợp nhau, hóa ra chỉ là sợ phiền phức."

"…?"

Nghe thấy lời nói bất ngờ, Lâm Tự dần mở to mắt, muốn cố gắng nói thêm vài câu, nhưng Tạ Diên Khanh lại khẽ thở dài, tiếc nuối nói: "Xem ra đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của tôi."

Khoan đã.

Suy nghĩ đơn phương gì cơ?!

Cậu há miệng, vừa nói ra thì thấy Tạ Diên Khanh đã đẩy xe lăn quay người rời đi.

Bóng lưng đó chìm trong bóng tối, trông cứ như bị phụ bạc ấy, thật đáng thương.

Lâm Tự thấy vậy vội vàng cầm gậy chống đứng lên, nhưng khi bước đi, rõ ràng cậu không chú ý đến bậc thang trên mặt đất, loạng choạng một cái đã khiến người không kiểm soát được mà ngã xuống. Thấy đầu sắp chạm đất, một bàn tay luồn qua nách cậu, ôm cậu vào lòng.

Tạ Diên Khanh vẫn ngồi trên xe lăn, còn Lâm Tự thì như lần trước, quỳ gối, mặt vùi vào lòng người đàn ông.

Chỉ là, lần này dưới đầu gối là bãi cỏ, cậu không bị thương. Vì vậy, hai tay cậu nắm chặt hai bên vạt áo sơ mi của người đàn ông, vô tư hít hà mùi hương dễ chịu trên người Tạ Diên Khanh, hai vai từ từ thả lỏng, cơ thể cứng đờ cũng dần trở nên mềm mại.

Một lát sau, Lâm Tự thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Sợ chết đi được, em cứ tưởng mình lại phải ngồi xe lăn rồi."

Tạ Diên Khanh nhéo má cậu, khuôn mặt hơi cúi xuống trông có vẻ trầm tư. Hắn lạnh lùng nói: "Tôi cũng nghĩ là kỳ tích y học sắp xảy ra."

…Ý gì hả?

Lâm Tự nghi hoặc "hả" một tiếng, nhưng Tạ Diên Khanh không có ý định giải thích, chỉ cúi đầu nhìn chân mình.

Chỉ có bản thân hắn mới biết, vừa rồi suýt chút nữa hắn đã đứng dậy.

Vỗ vỗ eo Lâm Tự, bảo cậu đứng dậy khỏi lòng mình, hắn hỏi: "Vội vàng thế làm gì?"

Lâm Tự khó khăn lắm mới đứng thẳng người, mò mẫm cầm lại gậy chống vào tay, nghe thấy lời này, ánh mắt cậu hơi dao động. Giữa việc cứng miệng, nói bậy và nói thật, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu đã chọn vế sau.

Cậu lẩm bẩm: "Không phải là vì muốn nói cho anh biết đó không phải là suy nghĩ đơn phương của anh sao."

Cũng không quan tâm Tạ Diên Khanh có nghe rõ hay không, dù sao cậu cũng không định nói lại lần nữa. Vỗ vỗ bụi bẩn không tồn tại trên người, Lâm Tự nhanh chóng chuyển chủ đề: "Em cảm thấy ra ngoài lâu rồi, chúng ta về thôi."

Nhưng ngay khi cậu bước đi, ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông lại móc vào vạt áo cậu.

Thời tiết trở lạnh, gió đêm dần lớn hơn, Lâm Tự chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng. Màu xanh sương mù làm tôn lên làn da trắng nõn của cậu, khiến toàn thân cậu toát lên vẻ dịu dàng khó tả. Lúc này, vì lực giữ từ bên cạnh mà cậu quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt mơ hồ, càng khiến cậu trông vô hại và ngoan ngoãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!