Chương 45: Tôi giả mù

Có qua có lại.

Đêm khuya.

Ánh đèn vàng vọt chiếu vào phòng ngủ, khiến mọi vật đều đổ bóng.

Lâm Tự nằm sấp trên mép giường, tay v**t v* cành cúc nhỏ màu hồng. Cành cúc nhỏ được cắm trong chiếc bình hoa thủy tinh trong suốt, bình hoa không lớn lắm, nhưng vẫn có vẻ rộng rãi, khiến cành cúc nhỏ trông cực kỳ đơn điệu và trống trải.

Có lẽ ngày mai nên đặt thêm dịch vụ giao hoa để lấp đầy sự trống rỗng của nó thôi.

Sau khi suy nghĩ xong kế hoạch cho ngày mai, Lâm Tự gầy gò lật mình chui vào chăn, kéo chiếc chăn mềm mại lên che mặt. Vài phút sau, cậu lại lặng lẽ kéo chăn ra, vươn cánh tay trắng nõn thon dài mò đến công tắc đèn đầu giường. Một tiếng "tách", đèn trong phòng bỗng sáng choang, Lâm Tự thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn, thở dài một hơi.

Không ngủ được, hoàn toàn không ngủ được.

Cứ nhắm mắt lại là lại hiện lên hình ảnh Tạ Diên Khanh rũ mắt nói: "Lần đầu tiên nhận được hoa rất vui, tặng em một bông."

Lâm Tự không ngủ được, dứt khoát bò dậy khỏi giường, nhặt lại chiếc máy tính bảng bị vứt vào góc. Cái đầu vốn đang hỗn loạn vì Tạ Diên Khanh không kịp trả lời tin nhắn giờ đây cuối cùng cũng trở nên vô cùng minh mẫn, bản thiết kế vốn không biết bắt đầu từ đâu cũng trở nên trôi chảy lạ thường.

Sáng hôm sau, Trương Đồng với đôi mắt gấu trúc cầm bữa sáng Vân Miêu đưa cho, chậm rãi đi đến Tàng Quang, khi cô mở cửa tiệm, điện thoại trong túi kêu "ding dong" một tiếng. Cô vừa cắn bánh crepe vừa lẩm bẩm: "Tin nhắn rác nhà ai mà làm việc sớm thế", cho đến khi lấy điện thoại ra và nhìn rõ tên nhóm chat hiển thị trên màn hình, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ.

"Khó lắm mới thấy, sếp chúng ta dậy sớm thế?"

"Theo em hiểu về cậu ấy thì có lẽ là tối qua không ngủ chút nào mới đúng." Vân Miêu ở bên cạnh nói, "Có thể là đã có bản thiết kế rồi."

"Sao có thể, khi chị giục cậu ấy vẽ bản thiết kế, trong đầu cậu ấy toàn là đàn…" Chữ "ông" mắc kẹt trong cổ họng không nói ra được, Trương Đồng nín bặt nhìn chằm chằm vào bản thiết kế đang từ từ hiện ra do mạng chậm. Cô chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc nhìn sang Vân Miêu bên cạnh, người sau nhún vai, nén cười nói, "Dù sao thì khi em yêu, em tràn đầy cảm hứng."

Vậy thì mối tình này của sếp nhà họ đúng là có tác dụng thật sao?

Ngón tay Trương Đồng ấn trên màn hình, đưa ra câu trả lời khẳng định tuyệt đối: [Tốt, rất tốt, xin sếp hãy tiếp tục cố gắng, cố gắng đưa ra nhiều bản thiết kế làm hài lòng nhân viên hơn nữa.]

Lâm Tự rep: [Đảo ngược trời đất rồi đấy.]

Trương Đồng gửi cho cậu một biểu tượng mặt quỷ, rồi nói: [Chiếc khuy măng sét của ông chủ trong livestream đã được gửi đi rồi, trùng hợp thật, ông chủ đó ở cùng một nơi với cậu.]

Đều ở Bắc Kinh?

Thế thì đúng là trùng hợp thật.

Nhưng ở Bắc Kinh có rất nhiều người nên Lâm Tự cũng không để ý. Chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõmvì bớt đi một chuyện phải lo.

Kết thúc cuộc gọi với Trương Đồng, cậu ngáp một cái rồi cuối cùng cũng kéo cái thân mềm nhũn vào chăn.

Lâm Tự ngủ một mạch đến 5 giờ chiều, khi ngủ thì mặt trời mới mọc, khi thức dậy thì mặt trời đã lặn về phía tây. Cậu rời giường, cơ thể thiếu ăn trong thời gian dài càng mềm nhũn, đi lại thôi cũng run rẩy. Lâm Tự cảm thấy không ổn, sau khi vệ sinh cá nhân liền tìm một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn trong tủ đầu giường bỏ vào miệng, cái đầu choáng váng trở nên tỉnh táo hơn một chút, cậu chậm rãi đi xuống phòng ăn ở tầng một.

Dì Tưởng nghe thấy tiếng động thì ra khỏi nhà bếp, thấy Lâm Tự đang mơ màng liền "ôi" một tiếng, chạy đến đỡ cậu, nhíu mày đầy lo lắng hỏi: "Có phải đói quá rồi không?"

"Không sao, dì Tưởng, có gì ăn không ạ?"

"Canh gà vẫn đang hâm nóng." Dì Tưởng quay người vào bếp múc một bát canh gà đặt trước mặt Lâm Tự nói, "Tiên sinh dặn hâm nóng, hôm nay đã hỏi cháu dậy chưa tận bốn năm lần."

Canh gà vào bụng, Lâm Tự lập tức cảm thấy sống lại. Cậu nghiêng đầu hỏi: "Vậy anh ấy đâu rồi ạ?"

"Vừa mới ra ngoài, nhưng nói tối sẽ về ăn, cháu có muốn ăn thêm chút gì không?"

"Không cần đâu, đợi Tạ Diên Khanh về ăn cùng đi ạ."

Dì Tưởng có thể cảm nhận rõ bầu không khí giữa Lâm Tự và Tạ Diên Khanh đã thay đổi đáng kể so với ban đầu, ngoài mặt bà không nói gì nhưng trong lòng thực sự rất hài lòng. Theo bà, mặc dù Lâm Tự không nhìn được, nhưng rõ ràng là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện, nếu bỏ qua tờ giấy đăng ký kết hôn bị ràng buộc một cách cưỡng ép thì nếu hai người có thể thành đôi, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Dù sao thì bà cũng luôn nhìn thấy sự thay đổi của Tạ Diên Khanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!