Cậu cũng đang lén lút hẹn hò à?
Không hề nhận ra vẻ mặt bất lực của Lộ Gia Hữu, có khi còn muốn ném quả táo ban đầu định ném vào đầu Kỳ Phương Đồng vào mình, Lâm Tự vẫn khoanh chân ngồi trên ghế sofa, hai tay chống cằm tự suy nghĩ: "Tôi cứ luôn cảm thấy Tạ Diên Khanh và hoa có vẻ không hợp lắm."
Bốp.
Cái lõi táo bay xa vào thùng rác, phát ra tiếng động nặng nề, đúng lúc Lâm Tự ngẩng đầu lên, cậu liền khen một câu: "Khá chuẩn đấy, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ của trường ngày xưa."
Lộ Gia Hữu: "…"
Thật không dễ dàng mà, trong lòng nghĩ đến đàn ông, vậy mà vẫn còn tâm trí để khen cậu ta cơ đấy.
Theo lý mà nói, được khen thì Lộ Gia Hữu âm thầm vui mừng là được rồi, nhưng cậu ta lại cố tình ghé sát vào hỏi mỉa mai: "Vậy cậu thấy tôi – đội trưởng đội bóng rổ của trường – đẹp trai hơn hay Tạ Diên Khanh đẹp trai hơn?"
Lâm Tự liếc cậu ta, nhíu mày đưa ra lời khuyên chân thành: "Đừng hỏi những câu tự làm nhục mình như thế này khi tôi đang trong giai đoạn mập mờ, điều đó không tốt cho cả cậu và tôi."
Lộ Gia Hữu: "…"
Thấy thời gian đã về chiều, ánh hoàng hôn cũng trải khắp bầu trời, Lâm Tự đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căn hộ về nhà. Lộ Gia Hữu nhìn cậu một lúc, cắn quả táo cuối cùng rồi hỏi: "Sao về sớm thế?"
"Sớm à? Không sớm đâu, về đến nhà vừa kịp ăn tối với Tạ Diên Khanh."
Đang trong giai đoạn thầm yêu và tạo ấn tượng, Lâm Tự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Hơn nữa.
"Không phải anh trai cậu cũng sắp về rồi sao?"
Mấy ngày nay, ngày nào Lâm Tự cũng nghe Lộ Gia Hữu than phiền anh trai mình như bị mất trí, không ở nhà mình mà cứ nhất định phải đến căn hộ của cậu ta để chen chúc.
Đến lúc gặp Lộ Gia Dự, cậu lại phải bắt đầu màn cosplay người mù. Mặc dù về nhà sớm trước mặt Tạ Diên Khanh cũng là diễn người mù, nhưng nhân vật khác nhau dẫn đến việc cái trước là tra tấn, cái sau là thú vị.
"Vậy được rồi." Tuy Lộ Gia Hữu vẫn muốn trò chuyện cộng hóng chuyện với bạn thân, nhưng xét thấy Lâm Tự muốn theo đuổi đàn ông nên cậu ta đành phải kìm nén ý nghĩ đó lại.
Nhưng tục ngữ có câu "tưởng đâu hết đường, ai ngờ lại thấy tia hy vọng".
Lâm Tự vừa bước chân ra khỏi cửa căn hộ của Lộ Gia Hữu, ngay sau đó đã nhận được tin nhắn từ Tạ Diên Khanh, nói là tối nay hắn có hẹn.
Lộ Gia Hữu nghe thấy rõ mồn một, nháy mắt đầy ẩn ý với Lâm Tự: "Hay là tôi cũng tìm cho cậu một cuộc hẹn nhé?"
Lâm Tự lập tức lùi lại ba bước, thận trọng nhắc nhở: "Không hẹn với người mẫu nam đâu đấy."
Lộ Gia Hữu: "…"
…
Trong câu lạc bộ.
Bình phong ngăn cách không gian rộng rãi, Tạ Diên Khanh ngồi trên ghế sofa màu tối, hai chân được bọc trong quần âu xếp chồng lên nhau, vẻ mặt thờ ơ, trong đôi mắt đẹp ẩn hiện vài phần mệt mỏi khó nhận ra. Cúc áo sơ mi ở xương quai xanh được cởi ra, làn da trắng lạnh in dưới ánh đèn, cùng với chất lỏng trong ly rượu lắc lư, tạo thành những vòng tròn tối.
"Rượu này vị cũng được chứ?"
Đối diện Tạ Diên Khanh, Lộ Gia Dự hơi nghiêng người, hai khuỷu tay đặt trên mặt bàn, thăm dò hỏi bạn mình. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt cố mỉm cười, thậm chí giọng nói cũng dịu đi vài phần, rồi hỏi: "Vậy cậu có biết tên rượu này là gì không?"
"Gì?" Tạ Diên Khanh nể mặt hỏi.
Lộ Gia Dự: "Quá đáng, nó tên là Quá đáng."
"Quá đáng?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lặp lại hai chữ này, nhưng trong giọng nói lan tỏa lại xen lẫn vài phần ý nghĩa khó hiểu. Tạ Diên Khanh nhấc mí mắt mỏng lên, nhìn Lộ Gia Dự từ khi gặp hắn đã có vẻ bồn chồn không yên thì kéo kéo khóe môi mỏng, chậm rãi nói: "Tôi cứ tưởng tên rượu này là Ngoại tình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!