Chương 42: Hắn giả què

Cuộc tình này thực sự đã thành công rồi này.

Lộ Gia Hữu nhìn chằm chằm vào bức ảnh ánh sáng và bóng tối mà Lâm Tự gửi đến như kho báu, cắn móng tay tỉ mỉ thưởng thức tận mười phút. Thời gian trôi qua lâu đến mức Lộ Gia Dự đi ngang qua cậu ta rồi lại đi lại, thấy em trai cứ cứng đơ như một khúc gỗ, cuối cùng không nhịn được tò mò, nhíu mày đi đến hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Suy nghĩ."

"Suy nghĩ gì?" Cái đầu rỗng tuếch đó ngoài nước ra thì chỉ có bã đậu, cũng có thể suy nghĩ sao?

Lộ Gia Hữu hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng anh trai. Cậu ta tắt điện thoại, nhìn vào mắt đối phương, vẻ mặt trầm tư nói: "Suy nghĩ là bé Tự cũng có chút bản lĩnh đấy, cuộc tình này thực sự đã thành công rồi này."

Hẹn hò? Ai? Lâm Tự á?

Ánh mắt Lộ Gia Dự hơi tối lại, đôi mắt hẹp dài giờ cũng hơi nheo, không chắc chắn thăm dò: "Em nói Lâm Tự hẹn hò? Cậu ấy đã kết hôn rồi mà còn hẹn hò sao?"

Cái giọng điệu chứa đựng vài phần không hiểu rõ đó khiến Lộ Gia Hữu thầm mắng anh trai mình đúng là đồ nhà quê.

Có biết những tiểu thuyết cưới trước yêu sau bây giờ đều là hẹn hò sau khi kết hôn không hả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại… Lộ Gia Hữu vô tội chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Thế thì sao? Pháp luật đâu có quy định kết hôn rồi thì không được hẹn hò đâu."

Lộ Gia Dự: "?"

Em tự nghe xem có hợp lý không hả?

Tổng giám đốc Lộ – người khá "cổ hủ" trong một số chuyện – rõ ràng không thể chấp nhận cái giọng điệu nhẹ nhàng, coi việc ngoại tình là lẽ đương nhiên của em trai mình. Đang định giảng giải đạo lý để dạy dỗ thì thấy nó đột nhiên đứng dậy, giơ tay làm dấu "đừng" trước mặt anh ta và chân thành cảnh báo: "Cấm người trẻ tuổi nói chuyện kiểu cha chú."

Rồi quay người chạy mất.

Lộ Gia Dự: "… Thằng ranh, em mới là cha chú."

Lộ Gia Hữu rẽ vào hành lang tầng hai thì chợt đổi hướng, ý định vào phòng ngủ biến thành nằm bò trên lan can, kiêu ngạo hét về phía người đàn ông trong phòng khách tầng một: "Vậy anh gọi em một tiếng cha đi?"

Lộ Gia Dự: "…"

Mắt to trừng mắt nhỏ ba giây, Lộ Gia Dự giơ tay, ngón tay thon dài trắng lạnh chạm vào chiếc cà vạt đang thắt chặt ở cổ áo rồi kéo mạnh một cái, cổ áo lập tức lỏng ra, để lộ một mảng xương quai xanh. Lộ Gia Hữu thấy vậy thì thầm giật mình, khi đối phương xắn tay áo chuẩn bị dùng vũ lực dạy dỗ mình, cậu ta vọt vào phòng ngủ, và "cạch" một tiếng khóa cửa lại.

Đùa thôi, anh trai cậu ta đánh em trai rất mạnh tay luôn ấy. Trước đây khi cậu ta không nghe lời, bố mẹ có thể vì nuông chiều mà nương tay chút trong đòn "hỗn hợp song đấu", nhưng đến lượt "đơn đấu nam" của anh trai, không bị hất bay đã là nhẹ tay rồi.

"Hừ."

Nhìn bóng lưng Lộ Gia Hữu chạy nhanh hơn cả thỏ, Lộ Gia Dự hừ lạnh một tiếng, rồi lại từ tốn cài từng cúc áo ở cổ, sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho bạn mình.

Y: [Cậu có biết Lâm Tự đang lén lút hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng cậu không…]

Có quá thẳng thắn không nhỉ?

Tuy Tạ Diên Khanh và Lâm Tự là một cặp bị người khác ép buộc, nhưng sự chiếm hữu của Tạ Diên Khanh đối với Lâm Tự chưa bao giờ giảm bớt. Nói thẳng thắn như vậy, chọc giận Tạ Diên Khanh, không khéo hắn lột da Lâm Tự mất.

Anh ta suy nghĩ kỹ, thậm chí còn lên mạng tìm một diễn đàn về chuyện tình cảm, đăng ký thông tin cá nhân rồi gửi bài viết đầu tiên cần kiểm duyệt: [Làm thế nào để nhắc nhở bạn thân một cách tế nhị là hắn bị cắm sừng? PS: Hy vọng có thể giảm thiểu sự tức giận của hắn xuống mức thấp nhất.]

Chờ năm phút, bài viết được kiểm duyệt, những bình luận nhiệt tình của cư dân mạng cũng dần xuất hiện.

Lộ Gia Dự đọc từng bình luận, chống cằm suy nghĩ một lúc lâu, rồi thưởng tiền cho tất cả những bình luận mà anh ta thấy hữu ích.

Lâm Tự nằm trên giường, xem đi xem lại vòng bạn bè của Tạ Diên Khanh hàng chục lần, cuối cùng dứt khoát nhấp vào lưu ảnh, cho vào album của mình. Sau đó, cậu theo bản năng muốn nhấn thích bài đăng của đối phương, nhưng lại đột ngột rụt ngón tay lại khi sắp chạm vào màn hình.

… Suýt nữa thì quên mất mình là một nhóc mù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!