Tôi cũng nghĩ anh ấy sẽ cho tôi xem truy truy.
Tạ Diên Khanh đã đặt một nhà hàng rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Nơi này không lớn, nhưng cả phong cách trang trí lẫn món ăn đều rất tinh tế. Bên cạnh lối vào là con đường lát đá, hàng rào đen mảnh mai bao quanh đủ loại hoa và bàn ghế nhỏ. Hoa cẩm tú cầu rủ xuống nặng trĩu ở góc, Lâm Tự chỉ nhìn một cái đã thích ngay.
Trong nhà hàng, những tấm bình phong ngăn cách từng bàn ăn, mang lại cảm giác riêng tư tuyệt đối cho khách hàng.
Tạ Diên Khanh chọn một vị trí cạnh cửa sổ. Dưới ánh đèn hơi mờ, hắn cầm chiếc máy tính bảng mà nhân viên đưa cho để gọi món. Ngón tay thon dài của hắn lướt trên màn hình, chiếc nhẫn bạc hình núi tuyết và hoàng hôn phản chiếu vài tia sáng.
Hắn chu đáo đọc tên món ăn, đợi đến khi Lâm Tự nói muốn ăn, hắn liền dừng ngón tay lại.
Chiếc máy tính bảng được trả lại cho nhân viên, trong không gian riêng tư lại chỉ còn lại hai người. Lâm Tự nghe tiếng nhạc du dương bên tai, liền tò mò hỏi Tạ Diên Khanh: "Hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì không anh?"
Tự nhiên lại gọi cậu ra ngoài ăn cơm.
"Mời em ra ngoài ăn cơm không cần ngày đặc biệt gì cả." Người đàn ông lơ đãng trả lời, "Em mời Lộ Gia Hữu ra ngoài ăn cơm cũng chọn ngày sao?"
"Cũng không hẳn." Lâm Tự uống nước chanh, thành thật trả lời, "Ví dụ như vào tiết Thanh minh, hai bọn em sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm."
Tạ Diên Khanh: "?"
Lâm Tự: "Để ăn mừng năm nay hai bọn em vẫn còn sống."
Ngón tay thon dài của Tạ Diên Khanh đang cầm ly thủy tinh hơi khựng lại, lịch sự nuốt cái cảm xúc cạn lời xuống rồi khen ngợi: "Rất có ý tưởng."
Trong lúc trò chuyện, các món ăn cũng đã được dọn ra đầy đủ.
Xét thấy Lâm Tự "không nhìn thấy" nên Tạ Diên Khanh đã gọi hầu hết các món dễ gắp. Khi bít tết được dọn ra, người đàn ông thậm chí còn ân cần cắt phần của Lâm Tự thành những miếng nhỏ rồi đặt lại trước mặt cậu. Nhìn động tác chậm rãi của người đàn ông khi cúi đầu, nhất thời, Lâm Tự khẽ ngẩn ngơ. Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là hành động cắt bít tết, nhưng cậu lại nhìn thấy sự cao quý và thanh lịch thuộc về Tạ Diên Khanh.
… Chắc không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đâu nhỉ?
"Sao ngẩn ra vậy?"
Câu hỏi kéo Lâm Tự thoát ra khỏi suy nghĩ. Cậu rũ mắt nhìn những miếng bít tết được cắt rất đều trong đĩa, lông mi khẽ run lên, ấp úng tìm cớ: "Đang nghĩ chuyện Tàng Quang."
"Áp lực lớn sao?"
"Cũng không hẳn, so với kế hoạch của anh thì việc nhỏ nhặt của em nào có áp lực gì."
Cậu nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đến việc phát triển Tàng Quang, nhưng Tạ Diên Khanh lại nghĩ đến việc đẩy nhà họ Tạ vào hố sâu không thể bò dậy được nữa. Hơn nữa, cậu còn có đội ngũ tinh anh do bà Đàm để lại giúp đỡ, còn Tạ Diên Khanh… Trước đây cậu còn nghe nói những quản lý cấp cao có quan hệ tốt với ông cụ Tạ lúc sinh thời đó, sau khi Tạ Tín Liêm lên nắm quyền thì đều bị đuổi đi rồi.
Nói cách khác, Tạ Diên Khanh không có người giúp đỡ.
Đối với lời nói của Lâm Tự, Tạ Diên Khanh chỉ nhướng mày, sau đó đẩy ly rượu đặc biệt mới được nhân viên mang lên trước mặt Lâm Tự. Đầu ngón tay của người sau chạm vào thành ly hơi lạnh, trên mặt vừa lộ ra vẻ nghi ngờ, người đàn ông đã chậm rãi giải thích: "Tâm tưởng sự thành."
"Tên rượu sao?"
"Cũng chúc em tâm tưởng sự thành."
…
"Thật ra nghĩ kỹ lại, lúc đó anh ấy đã chúc tôi tâm tưởng sự thành rồi, tôi đề nghị xem cơ bụng, xem ngực, xem truy truy rồi yêu đương chắc cũng không quá đáng lắm." Lâm Tự nằm sấp trên giường, nghiêm túc nói với Lộ Gia Hữu ở đầu dây bên kia, lại khẩn thiết mong muốn nhận được sự đồng tình của Lộ Gia Hữu, "Cậu thấy có lý không?"
Lộ Gia Hữu: "Tôi vẫn chưa vứt hai cuốn "Kiến thức cơ bản về nghi thức xã giao" và "Những điều cần lưu ý khi nói chuyện" đâu, tôi nghĩ có thể gửi chuyển phát nhanh cho cậu, cậu nên đọc kỹ."
Khi Lâm Tự sắp phản bác, Lộ Gia Hữu lại đánh giá một loạt hành vi của cậu: "Một số người sau khi rung động thật đáng sợ, cứ thế hóa thân thành đại sắc ma, vừa mở miệng đã phải censored."
Lâm Tự: "… Làm gì tới mức đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!