Chương 4: (Vô Đề)

Trước khi tuyển phi đã được hoàng hậu đồng ý chưa?

Sự hỗn loạn trong phòng bệnh cũng giống như sự hỗn loạn ở quán cà phê trên phố Bắc lúc chiều.

Khi các bác sĩ nghe nói Tạ Sưởng trông như chết rồi, họ còn hét to hơn chàng trai trẻ kia. Ngay cả phó viện trưởng đã lớn tuổi cũng chống nạng chạy loạn xạ. May mà sau khi nhanh chóng kiểm tra, họ đã xác nhận là Tạ Sưởng chỉ ngất xỉu vì tức giận, không liên quan gì đến việc "qua đời" cả.

Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. Phó viện trưởng run rẩy lau mồ hôi trán rồi thở dài: "Đúng là tự doạ mình".

Ông nói rồi mà, Tạ Sưởng chỉ bị gãy chân, làm sao có thể chết đột ngột được.

Ngoài cửa, Triệu Kỷ chứng kiến toàn bộ quá trình, nhếch môi khinh thường: "Giận mà cũng xỉu được, tâm lý của Tạ Sưởng quá tệ".

Sau đó, giọng điệu lại thay đổi: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu Lâm có vẻ không như tôi nghĩ".

Lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Tự là trong tư liệu. Chỉ là một tờ giấy A4 mỏng, có một tấm ảnh một inch của Lâm Tự dán ở góc trên bên phải. Cậu bé trong ảnh trông chỉ mười sáu mười bảy tuổi, má phúng phính như trẻ con, lông mày và đôi mắt xinh đẹp còn hơi non nớt. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn vào máy ảnh, đôi mắt đen hơi cong, khí chất trong sáng tao nhã, khiến người ta nhìn đã thích.

Vài ghi chép ở bên trái tờ giấy ghi lại cuộc sống của Lâm Tự trong hai mươi năm đầu:

Cậu sinh ra ở một ngôi làng nhỏ ở Tứ Châu, sau đó ngôi làng nhỏ này phát triển thành một thị trấn cổ địa phương nổi tiếng. Được nhà nước hỗ trợ, cuộc sống gia đình của Lâm Tự ngày càng tốt hơn. Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu. Thị trấn bị ảnh hưởng bởi một trận động đất, bố mẹ cậu được chôn cất trên mảnh đất nơi họ sinh ra và lớn lên. Từ đó, Lâm Tự chỉ mới mười hai tuổi đã phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu khắp nơi.

Sau đó, cậu thi đỗ vào học viện nghệ thuật hàng đầu Trung Quốc, Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh.

Mọi người đều nghĩ là cuối cùng cậu cũng đã đạt được điều mình muốn, nhưng không ngờ rằng khi ra ngoài, cậu lại gặp phải một chiếc xe tải với tài xế say rượu. Mặc dù không chết, nhưng đôi mắt của cậu đã bị mù do va đập mạnh, vì vậy, ngành thiết kế trang sức yêu thích của cậu cũng bị gác lại, cũng đã nghỉ học từ đó.

Triệu Kỷ hiểu rõ nhất nỗi đau khi hy vọng bị dập tắt. Anh nghĩ Lâm Tự sẽ là một thiếu niên u ám bị đau khổ đè bẹp, nhưng lại không ngờ cuộc gặp gỡ đầu tiên ở quán cà phê phố Bắc lại phá vỡ ấn tượng đó trong anh.

Mặc dù đôi mắt của Lâm Tự lúc đó không tập trung, nhưng đôi mắt đẹp ấy giống như hai viên lưu ly, ở cậu còn tỏa ra một luồng khí chất ngoan ngoãn và dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với bốn chữ "u ám buồn tẻ".

Còn bây giờ –

Chắc chắn có một dấu chấm hỏi đằng sau hai chữ "ngoan ngoãn".

Dù sao thì anh vẫn đi theo sau tiên sinh nhà mình, tại sao lại không thấy Lâm Tự tham khảo về xe lăn? Hơn nữa, nếu anh nhớ không nhầm, Lâm Tự dường như không thêm WeChat của tiên sinh. Nói cách khác, hai người họ thậm chí còn không có phương thức liên lạc, chẳng lẽ tham khảo trong mơ?

Tạ Diên Khanh không bình luận gì về đánh giá của Triệu Kỷ đối với Lâm Tự.

"Tưởng Mặc nói Tạ Sưởng đã giận đến ngất xỉu sau khi nhận được xe lăn."

Trong phòng khách, Lộ Gia Hữu rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh sofa. Khóe mắt thoáng thấy bộ phim ma đang phát trên TV, cậu ta sợ đến run rẩy, vội vàng đá Lâm Tự.

Lâm Tự thẳng lưng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa mở to mắt nhìn những con ma tà ác trong phim, hoàn toàn không nghe thấy Lộ Gia Hữu nói gì.

Mãi đến khi túi đồ ăn vặt rỗng tuếch, cậu mới ném túi vào thùng rác, sau đó mới giải phóng được một chút tâm trí để hỏi Lộ Gia Hữu: "Cậu vừa nói gì vậy?"

Đáp lại Lâm Tự là tiếng hú của con ma, Lộ Gia Hữu không phát ra tiếng động nào cả.

Sợ chết khiếp rồi sao?

Cậu nghi ngờ quay đầu lại nhìn, sau đó phát hiện Lộ Gia Hữu đeo một chiếc tai nghe hình tai mèo màu hồng trên đầu để tránh bị dọa.

Lâm Tự nhìn cậu ta đang nghiêm túc nghịch điện thoại thì bình tĩnh đứng dậy từ dưới đất, giả vờ đi vào bếp. Sau khi tránh khỏi tầm mắt Lộ Gia Hữu, cậu lại quay người, nhón chân và thận trọng tiến đến gần Lộ Gia Hữu từng bước một.

Không hề báo trước, một đôi ngón tay trắng thon dài mở một chiếc tai nghe, giọng nói khàn khàn như gió thổi vào tai Lộ Gia Hữu: "Cậu vừa nói gì?"

"Đ* mẹ!!"

Giọng nói đột ngột đó khiến Lộ Gia Hữu sợ đến mức đá chân làm đổ cả bàn trà. Cậu ta dùng cả bốn chi điên cuồng bò về phía trước, như thể có một con ma tà ác đang đuổi theo vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!