Là rung động rồi~
Góc quán cà phê.
Lâm Tự xúc một thìa lớn bánh sô cô la dâu tằm cho vào miệng, vị ngọt đậm đà tràn ngập khoang miệng, cậu nheo mắt hưởng thụ, rồi lại không khỏi nghĩ đến chiếc bánh mà Tạ Diên Khanh đã tặng, khóe miệng giật giật, đập thìa xuống bàn, không thể nhịn được nữa mà than phiền với Lộ Gia Hữu: "Đây có phải là chuyện mà người bình thường có thể làm không? Anh ta đâu phải không có tiền, mua thêm một cái bánh nữa thì sao?
Cứ phải chia rõ ràng với tôi như vậy."
Cậu còn phải cảm ơn hắn chu đáo, nhớ cậu thích ăn dâu tằm trên bánh nữa chứ.
Lộ Gia Hữu cắn thìa, nghe xong toàn bộ câu chuyện về chiếc bánh, suýt nữa thì cười điên, sau đó thì hỏi thật lòng: "Liệu có phải anh ta còn muốn mập mờ với cậu không?"
Lâm Tự ngẩng đầu, khựng lại.
Nhưng Lộ Gia Hữu đã không muốn nói nhiều về hai chữ "mập mờ" nữa, chỉ tò mò nhìn Lâm Tự: "Thế, nửa cái bánh đó cậu đã ăn chưa?"
Lâm Tự: "… Chưa ăn."
Lộ Gia Hữu tặc lưỡi hai tiếng: "Vậy thì tiếc thật."
Lâm Tự: "…"
Cậu không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn bánh. Nhưng ăn được một lúc lại có một cảm giác kỳ lạ, trước đây miếng bánh nhỏ này vào bụng cậu chỉ là chuyện trong tích tắc, hôm nay ăn lại thấy hơi quá ngọt ngấy, khi còn lại một nửa nhỏ, thìa của Lâm Tự đã không tiếp tục xúc xuống nữa.
Lâm Tự nghĩ là do ăn trưa quá no, liền vẫy tay gọi phục vụ một ly nước chanh, chậm rãi uống.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cậu ngẩng lên nhìn Lộ Gia Hữu.
Mặc dù Lộ Gia Hữu được cậu gọi ra, nhưng thực sự thì cậu ta cũng rất bận, người ngồi trong quán cà phê nhưng tâm trí vẫn còn ở trên việc quay phim. Nhưng Lâm Tự vừa bảo cậu ta về nhà, cậu ta lại nói ở nhà chán, ra ngoài thư giãn cũng được. Thấy ngón tay của bạn thân bay lượn trên bàn phím màn hình, Lâm Tự không làm phiền nữa, cúi đầu lướt các bài đăng trên diễn đàn bát quái.
Đợi đến khi Lộ Gia Hữu tạm thời xử lý xong công việc đang làm thì thấy cậu thiếu niên đang cắn ống hút say sưa nhìn màn hình điện thoại. Cậu ta tò mò, lặng lẽ ghé qua nhìn thử, khi thấy mấy chữ "bắt cá sáu tay" thì không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"
Lâm Tự hoàn hồn, giải thích: "Chuyện bát quái của ảnh đế Trình Thụy Đồng, người này tự xưng là paparazzi, nói Trình Thụy Đồng bắt cá sáu tay."
Trình Thụy Đồng?
Lộ Gia Hữu nhíu mày: "Không thể nào."
Lâm Tự ngẩng mặt, gật đầu: "Tôi cũng thấy paparazzi này đang nói bậy…"
Lời chưa nói xong, giọng Lộ Gia Hữu đã át đi âm cuối của cậu: "Không chỉ sáu tay đâu."
Lâm Tự: "…?"
Đối mặt với vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Tự, Lộ Gia Hữu cười tủm tỉm gõ gõ bàn: "Anh ta còn ngủ với fan nữa, hình như mới một tháng trước thôi, bị vợ bắt quả tang khi đang hẹn hò với fan ở khách sạn. Nếu không phải Trình Thụy Đồng phản ứng nhanh thì bây giờ thông cáo báo chí đã bay đầy trời rồi. Trang web gì thế, đưa chuyện cũng có trình độ phết."
Lâm Tự vẫn còn sốc khi biết ảnh đế tốt bụng được xây dựng trên mạng lại là một tên khốn kiếp như thế, nghe Lộ Gia Hữu hỏi, liền nói tên diễn đàn đưa chuyện cho cậu ta. Lộ Gia Hữu tìm kiếm trên trình duyệt, tải diễn đàn, rồi lại tinh mắt nhìn thấy bài đăng hot nhất được ghim ở trên cùng. Cậu ta nghi ngờ ừ một tiếng, giọng điệu hơi cao lên và mang theo vài phần nghi ngờ đã thu hút sự chú ý của Lâm Tự.
Lâm Tự ghé qua thì thấy cậu ta lại nhấp vào bài đăng chia sẻ những đoạn phim hàng ngày của mình với crush.
Lâm Tự đảo mắt, nghĩ đến cảm thán của mình tối qua.
Cậu chọc chọc Lộ Gia Hữu, định mở miệng, nhưng đối phương lại nói trước một câu: "Tôi đã xem bài đăng này ở nơi khác rồi, rất nổi tiếng."
Tâm tư đang dao động lập tức bị kéo đi, sự chú ý cũng bị lời nói của Lộ Gia Hữu thu hút, người sau cũng thành thật nói: "Trước đây bài đăng này còn lên hot search nữa, bị cư dân mạng gọi đùa là bài đăng thuần khiết nhất năm, nhìn xem những phản ứng rung động nhỏ này được viết… chậc."
Hai tiếng tặc lưỡi của Lộ Gia Hữu rơi vào lòng Lâm Tự giống như những viên đá nhỏ rơi vào hồ nước vốn yên bình, trong khoảnh khắc đã tạo ra những gợn sóng. Tâm tư dao động, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, ghé sát mặt Lộ Gia Hữu.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp được phóng đại, hơi thở của Lâm Tự xộc vào mũi, Lộ Gia Hữu còn chưa kịp phản ứng thì thấy người nào đó lén lút hỏi như ăn trộm: "Cái tiếng chậc của cậu là có ý gì vậy? Khen cậu ta viết hay à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!