Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học.
Trước khi Lâm Tự xách một túi đồ ăn mang về phòng khách, Tạ Diên Khanh đã quay người rời khỏi hành lang.
Cánh cửa phòng ngủ phát ra tiếng khóa lách cách rất nhỏ, nhưng dễ dàng chìm vào màn đêm, không ai phát hiện ra cả. Tạ Diên Khanh trở lại ghế sofa trong phòng ngủ ngồi xuống, màn hình điện thoại là giao diện trò chuyện với Lộ Gia Dự.
Một số nội dung không thể nói rõ ràng trong cuộc gọi chỉ bằng vài câu được nên Lộ Gia Dự dứt khoát gửi bản gốc tài liệu, còn nhân tiện nói thêm vài câu. Những lúc như thế, Tạ Diên Khanh sẽ nể mặt trả lời.
Tỷ như bây giờ.
Anh ta hỏi: [Cũng không còn sớm nữa, sao còn chưa ngủ?]
Người đàn ông tựa lưng vào ghế sofa, đèn trong phòng ngủ hơi tối, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu rọi khắp nơi, để lại bóng tối sâu trên xương lông mày và sống mũi hắn. Ngón tay thon dài của Tạ Diên Khanh v**t v* màn hình hơi lạnh, ký ức quay về cảnh tượng vừa đập vào mắt, hắn chậm rãi trả lời: [Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học.]
Kỳ tích y học?
Lộ Gia Dự ngơ ngác, cái gì mà kỳ tích y học? Hay là Tạ Diên Khanh lại có kế hoạch mới cho công ty?
Nhưng đợi anh ta hỏi lại thì đối phương đã im lặng không nói gì.
…
Lâm Tự thoả mãn ôm đồ ăn mang về phòng ngủ. Cậu gọi lẩu cay và trà sữa, đồ ăn vặt quả là luôn mang lại niềm vui cho con người. Vẻ mặt vốn hơi ủ rũ lập tức tan biến khi uống ngụm kem sữa. Cậu thỏa mãn nheo mắt, lại lấy bản thiết kế ghim cài áo hoa trà trắng ra tiến hành chỉnh sửa lần cuối.
Nếu không phải thời gian đã quá muộn, cậu cảm thấy mình vẫn có thể làm thêm một bản thiết kế nữa.
Trong vài ngày tiếp theo, cả Lâm Tự và Tạ Diên Khanh dường như đều bận rộn quá mức. Ba bữa ăn của Tạ Diên Khanh không thường xuyên được giải quyết ở nhà, Lâm Tự thỉnh thoảng cũng ăn đồ gọi về, công việc của dì Tưởng cũng vì thế mà nhàn rỗi. Nhưng dì ấy sẽ mang một số loại hoa có thể trồng được từ bên ngoài về, Lâm Tự sẽ giúp dì ấy che ô, còn đi theo bên cạnh như một cái đuôi.
Chiều thứ Năm.
Tạ Diên Khanh đẩy xe lăn trở lại phòng khách, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có mùi canh gà thoang thoảng từ nhà bếp. Ánh mắt hắn lướt qua một vòng rồi dừng lại trên cửa kính. Qua ô cửa sổ trong suốt, hắn có thể nhìn thấy thiếu niên nửa ngồi xổm trên nền đất mềm, ngón tay dài trắng nõn cầm cán ô màu đen, mặt ô hướng về phía mặt trời, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp lọt vào mắt Tạ Diên Khanh.
Dì Tưởng cúi đầu chăm chú trồng hoa, rõ ràng không nhận thấy ánh mắt của cậu bé mù kia linh động đến mức nào.
Đẹp hơn nhiều so với bông hoa trong tay dì ấy.
Không làm phiền hai người, Tạ Diên Khanh đi về phía phòng làm việc.
Ở bên kia, Lâm Tự nhận được điện thoại của Trương Đồng. Dì Tưởng nghe thấy cậu có việc bận liền vẫy tay bảo cậu đi.
Lâm Tự vừa chống gậy dò đường đi về phía phòng khách, vừa nghe Trương Đồng nói về Tàng Quang.
"Gần đây mức độ quan tâm đến cửa hàng của chúng ta tăng vọt, mỗi ngày có rất nhiều khách hàng đến trực tiếp, lượng fan hâm mộ trực tuyến cũng tăng rất nhanh. Hai ngày trước tôi đã thúc giục nhà máy, họ đã sản xuất lô trang sức đầu tiên mà chúng ta gửi đến. Tôi và Vân Miêu đều đã xem qua, cảm thấy rất tốt, lát nữa sẽ gửi đến Bắc Kinh cho cậu xem qua, nếu cậu thấy được thì có thể treo lên bán."
"Chất lượng không có vấn đề gì chứ?"
"Không, nhà máy này là do Lương Trạch giới thiệu, dùng để làm những món đồ nhỏ của chúng ta cũng coi như là dùng dao mổ trâu giết gà vậy." Dù sao thì lượng hàng của họ thực sự không nhiều, so với các công ty mà cha con Lương Trạch đang phụ trách thì đúng là quá nhỏ bé.
Nhưng Lâm Tự nghe thấy lời này lại không có phản ứng gì lớn.
Lương Trạch giới thiệu… vậy có lẽ sẽ là một trong những nhà máy mà bà Đàm để lại.
Vậy thì càng không cần lo.
"Được, khi nào nhận được tôi sẽ kiểm tra kỹ lại."
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu với Trương Đồng, Lâm Tự cúp điện thoại và vào phòng tắm rửa.
Khi ăn tối, ánh mắt Lâm Tự lại rơi vào ngón áp út của Tạ Diên Khanh. Đã một thời gian kể từ khi trở về từ cổ trấn Tứ Châu, nhưng chiếc nhẫn bạc mặt trời lặn tuyết sơn đơn giản đó vẫn luôn đeo trên ngón tay thon dài của đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!