Chương 27: Tôi giả mù

Sao lại có người tự khen mình như vậy chứ?

Lâm Tự ở trong phòng tắm gần nửa tiếng, thấy mình sắp tắm đến tróc da rồi, cậu mới chậm rãi đi ra ngoài như một con rùa.

Khi cậu ra ngoài, Tạ Diên Khanh đã rất tự giác nằm trên giường lớn. Hắn nằm phía gần cửa sổ, gối mềm kê sau đầu, hơi rũ mắt xem tin tức trên điện thoại. Ánh đèn vàng vọt đầu giường đổ bóng lên khuôn mặt hắn, khiến khuôn mặt tuấn tú với những đường nét sâu sắc trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt hắn rời khỏi màn hình điện thoại, nhanh chóng chuyển sang Lâm Tự.

Lâm Tự bước ra với mái tóc ướt sũng, những giọt nước đung đưa nhẹ nhàng trên ngọn tóc, sau một lúc lâu cuối cùng cũng không chịu nổi mà rơi xuống sàn nhà. Tiếng động rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để tạo ra một chút xao động.

Thiếu niên dường như không nhận ra ánh mắt của người trên giường. Cậu quay lưng lại với đối phương, rút một chiếc khăn khô ra phủ lên đầu, hoàn toàn không biết chiếc áo sau lưng đã bị nước làm ướt. Vải cotton mềm mại dính vào sống lưng làm lộ ra xương bướm mảnh mai rõ ràng.

Cho đến khi luồng gió lạnh từ điều hòa thổi vào lưng, cảm giác lạnh lẽo đột ngột ập đến, cậu mới chợt nhận ra, đang định bật máy sấy tóc thì cậu như nhớ ra điều gì đó, hỏi Tạ Diên Khanh: "Anh ngủ rồi à?"

Đủ chu đáo, diễn xuất cũng khá tốt, trong tình huống này vẫn có thể nhớ ra hỏi hắn đã ngủ chưa.

Tạ Diên Khanh khẽ nhếch môi không tiếng động, một lát sau mới nói: "Chưa, em sấy tóc đi."

Được cho phép, Lâm Tự vội vàng bật máy sấy tóc, để nó thổi vù vù vào lưng.

Tiếng ồn nhanh chóng phá vỡ bầu không khí quá yên tĩnh trong phòng, luồng khí nóng cũng làm khô lớp vải mỏng.

Máy sấy tóc di chuyển lên trên.

Cậu vẫn giữ tư thế quay lưng lại với Tạ Diên Khanh, nhưng tốc độ sấy tóc rõ ràng chậm hơn một chút so với tốc độ sấy quần áo vừa rồi. Trong tiếng vù vù, cậu nhìn chằm chằm vào tủ trước mặt, không kìm được mà nghĩ trong lòng –

Cũng không còn sớm nữa, sao Tạ Diên Khanh vẫn chưa ngủ nhỉ?

Không đúng, cậu sấy tóc ồn ào như vậy, hình như Tạ Diên Khanh có muốn ngủ cũng không ngủ được.

Thế là lại dứt khoát tăng tốc độ.

Vài phút sau, máy sấy tóc tắt. Lâm Tự rút phích cắm cất lại vào vị trí cũ, sau đó quay người lê dép đi dọc theo mép giường.

Đầu gối trắng nõn đặt trên mép giường, cậu từ từ đưa tay ra thăm dò, lại hỏi: "Anh ngủ ở phía cửa sổ à?"

"Ừm."

Thế là cậu dứt khoát trèo lên giường, kéo chăn ở phía bên trái lên, chui vào trong chăn.

"Tôi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi."

Nói xong câu này, không cho Tạ Diên Khanh cơ hội nói chuyện nữa, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.

Ánh mắt Tạ Diên Khanh từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mi run rẩy nhẹ khi cậu căng thẳng đang đổ bóng lấm tấm dưới mắt.

Một lát sau, hắn nói: "Ngủ ngon."

Lâm Tự: "Ngủ ngon."

Lâm Tự thích trùm chăn ngủ, điều này mang lại cho cậu cảm giác rất an toàn. Mặc dù là giữa mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng bật thấp, có cuộn tròn như kén tằm cũng không sao. Cậu rụt người xuống, mép chăn che mặt, cố gắng nhắm mắt lại muốn mình chìm vào giấc ngủ sâu.

Mười phút sau.

Cậu mở mắt, ánh mắt u ám.

Không ngủ được.

Cậu và Lộ Gia Hữu đều là cú đêm điển hình, người sau thích thức khuya chơi game, cậu thích thức khuya livestream vẽ thiết kế, đôi khi thức đến ba bốn giờ sáng. Vốn dĩ chưa đến giờ ngủ, huống chi chiều nay cậu còn ngủ một giấc, bây giờ bảo cậu ngủ lúc mười giờ tối thì thật sự là hơi khó cho cậu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!