Chương 25: Tôi giả mù

Cứu vãn tình thế, nhưng đừng hỏi tình thế đó xảy ra như thế nào.

Y phục của Tạ Diên Khanh nửa cởi, áo sơ mi lỏng lẻo treo trên vai, làn da càng thêm trắng lạnh dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng. Cơ bụng mà trước đây cậu chỉ chạm qua lớp vải mỏng manh giờ đây hiện ra không che đậy, đường nét rõ ràng, từng múi rõ rệt. Nhìn xuống, đường nét săn chắc tạo nên vòng eo thon gọn đáng ghen tị đang khẽ nhấp nhô theo nhịp thở. Xuống nữa là đường nhân ngư chìm vào chiếc quần âu đen, ẩn chứa sức bùng nổ thầm lặng.

Lâm Tự nằm mơ cũng không ngờ sẽ thấy cảnh này.

Trong lúc kinh ngạc vì thân hình của người đàn ông, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ – xem ra những gì cậu tưởng tượng khi viết bài cảm nhận cơ bụng cũng không hoàn toàn là hư cấu, những chỗ cần khớp thì khớp một cách hoàn hảo.

Nhưng giây tiếp theo, lý trí còn sót lại sau khi ánh mắt chạm vào cơ bụng đột nhiên đánh thức cậu, khiến cậu nhận ra mình đang đối mặt với thứ gì vào lúc này. Ảnh đế Lâm Tự lập tức quyết định, ngay khoảnh khắc đôi mắt hẹp dài của Tạ Diên Khanh hoàn toàn ngước lên, ánh mắt rơi vào người cậu, cậu hít một hơi thật mạnh, thật sâu.

Ngón tay trắng nõn của thiếu niên nắm chặt cánh cửa, khuôn mặt hơi cúi xuống nên không nhìn rõ biểu cảm, vài sợi tóc lòa xòa trên trán, ẩn hiện vài phần đáng thương. Nhưng so với dáng vẻ đáng thương này, điều thu hút Tạ Diên Khanh hơn cả chính là sự kết hợp giữa màu hồng nhạt và ngọc trắng hiện ra dưới chiếc áo phông rộng thùng thình.

Giống như men sứ trắng cao cấp bị loang màu son vậy.

Đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, đồng tử màu nhạt hiện lên vài tia suy tư. Nhưng khi tiếng hít thở lại lọt vào tai, hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Tự đang chờ câu này, vội vàng giải thích: "Đá vào sàn nhà."

Vấp một cái trên mặt đất cho nên lời nói vừa rồi bị kẹt giữa chừng. Lại vì vấp mà cảm thấy xấu hổ nên cuối cùng mặt đỏ bừng.

Hợp lý, quá hợp lý, không thể hợp lý hơn được nữa!

Cậu đứng thẳng người dậy, giả vờ vỗ ngực, rồi lại giả vờ nói: "Làm tôi giật cả mình."

Ngay sau đó, không cho Tạ Diên Khanh bất kỳ cơ hội nào để nói, cậu tiếp tục bổ sung lời nhắc nhở đã bị gián đoạn vì nhìn thấy cơ bụng của Tạ Diên Khanh: "Trong tủ dưới bồn rửa mặt có khăn tắm chưa dùng, lát nữa anh có thể dùng để tắm nhé. Chai tròn tròn mập mập là sữa tắm, chai thon dài là dầu gội đầu."

Theo cách Lâm Tự thường mô tả sữa tắm và dầu gội đầu, đa phần chỉ là một câu "chai xanh sữa tắm, chai vàng dầu gội". Nhưng cảnh tượng suýt bị lộ tẩy vừa rồi thực sự làm cậu giật mình, nên bất kỳ lời nào cậu nói ra cũng đều trở nên thận trọng hơn nhiều so với bình thường.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

"Không có gì." Lâm Tự không dám ngẩng đầu lên nữa, nói mấy chữ này rồi nhanh chóng quay người đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa "cạch" trong tai Lâm Tự nghe như tiếng nhạc trời.

Cậu nhất thời không để ý đến hình tượng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, lưng tựa vào cánh cửa, cả người nằm bệt trên sàn như sợi mì.

Chết dở.

Làm cậu sợ chết khiếp.

Thở ra một hơi thật mạnh, cậu lại hít thở sâu mười mấy lần rồi mới lê cái thân thể rệu rã vì quá k*ch th*ch chậm rãi đi xuống phòng khách tầng một.

Lúc này, Lộ Gia Hữu đang dựa vào sofa, cầm điều khiển chọn chương trình giải trí yêu thích. Ánh mắt liếc thấy Lâm Tự như một hồn ma trôi xuống từ cầu thang tầng hai, ngay cả cây gậy dò đường cũng xách trong tay, cậu liền vô thức nhìn về phía phòng mình, cửa vẫn đóng chặt, xem ra anh trai anh vẫn đang tắm.

Cậu ta kéo Lâm Tự ngồi xuống sofa, quan sát trạng thái kỳ lạ của cậu lúc này rồi không nhịn được hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

"Là cảm giác may mắn và bàng hoàng sau khi thoát chết, hóa nguy thành an."

"… Nói tiếng người đi."

"Suýt nữa bị Tạ Diên Khanh phát hiện tôi giả mù." Lâm Tự giơ tay che mặt rồi xoa mạnh, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra: "May mà tôi phản ứng nhanh, diễn xuất tuyệt vời, cứu vãn tình thế."

Nhưng đừng hỏi tình thế đó xảy ra như thế nào.

Lộ Gia Hữu dùng điều khiển nâng cằm cậu lên tỉ mỉ quan sát. Lúc này vẫn có thể thấy sắc mặt Lâm Tự hơi tái nhợt, cùng với sự mệt mỏi lộ ra ở khóe mắt, cậu ta lắc đầu, tặc lưỡi hai tiếng: "Người xưa nói đúng, trên đầu chữ sắc quả nhiên có một thanh đao."

Mà thanh đao này còn sắc bén lạ thường.

"Cậu nghĩ anh ta có phát hiện ra không? Chắc là không đâu nhỉ?" Tim Lâm Tự vẫn đập thình thịch, trong lòng vẫn hơi lo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!