Chương 22: Hắn giả què

Kỹ thuật không tồi, xem ra chụp ảnh người mẫu nam cũng không phải vô ích.

Trong xe giờ là sự im lặng đến mức điếc cả tai.

Lộ Gia Hữu và Lâm Tự đồng thời nhìn sang Trương Đồng, tuy cô cũng đeo kính râm, nhưng cái miệng hơi hé mở và biểu hiện co rút ở cổ khi hít thở mạnh, tất cả đều cho thấy—

Cô đã hiểu sai hoàn toàn về "một bước đến đích".

Điều đáng ghét nhất là cả hai người họ đều nghe hiểu.

Lộ Gia Hữu hạ cửa kính xe xuống, cố gắng phá vỡ bầu không khí trầm lắng khó xử này, nhưng gió nóng bên ngoài xe đập thẳng vào mặt, khiến cậu ta lại lúng túng đóng cửa kính lại, miệng lẩm bẩm hai giây rồi mới hít một hơi thật sâu giải thích: "

"Vị" trong vị trí, không phải "vị" trong dạ dày."

Lâm Tự uể oải bổ sung: "Còn nữa, chữ "dài" trong "tính toán lâu dài" của chị, là chữ "dài" nào?"

Trương Đồng thấy đèn đỏ bật sáng ở ngã tư phía trước thì dứt khoát đạp phanh, quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi đang ngây ra như khúc gỗ phía sau.

Kéo kính râm xuống và huýt sáo một tiếng, cô thẳng thừng trả lời: "Người trưởng thành nói chuyện đương nhiên là về độ dài của cái đó rồi, nếu không tôi kiến nghị cái gì hả? Dù sao đàn ông cũng chẳng có gì tốt đẹp, có gì mà phải kiến nghị?"

Lâm Tự: "?"

Lộ Gia Hữu: "?"

Trương Đồng an ủi qua loa: "À, hai cậu thì ngoại lệ."

Chủ đề lại quay về việc Lâm Tự một bước đến đích trong chuyện yêu đương và kết hôn, Trương Đồng vẫn không hiểu Lâm Tự đã từ chối bao nhiêu người theo đuổi, cuối cùng lại tìm được ai.

"Bạn trai cậu… ồ không, bây giờ là chồng, trông thế nào? Cao bao nhiêu? Bao nhiêu tuổi rồi? Điều kiện gia đình thế nào? Nhân phẩm có tốt không?"

Đúng là y hệt phong cách của phụ huynh.

Lâm Tự thầm đánh giá trong lòng.

Sau đó, không đợi cậu mở lời, Lộ Gia Hữu đã nói trước: "Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai."

Trương Đồng hỏi mấy câu, Lộ Gia Hữu cũng trả lời mấy câu "đẹp trai".

Trương Đồng: "…?"

Cô buồn cười: "Ngoài đẹp trai ra thì không có gì khác để khoe đúng không?"

Lộ Gia Hữu: "Nếu chị hỏi tôi, vậy thì tôi khẳng định lời chị nói."

Dù sao giữa cậu ta và Tạ Diên Khanh còn có mối thù về bài cảm nhận cơ bụng vạn chữ.

Còn về việc học thuộc hai cuốn sách "Kiến thức cơ bản về nghi thức xã giao" và "Những điều cần chú ý khi nói chuyện"… Lộ Gia Hữu đã nghĩ kỹ rồi, cậu ta và Lâm Tự dù sao cũng quen biết sáu năm, sau này Lâm Tự còn mời cậu ta đi ăn ở nhà hàng Lý Gia, trách Lâm Tự cũng không hợp lý. Nhưng không trách thì không trách chứ ân oán thì vẫn là thứ khách quan tồn tại, vì vậy, cậu ta phải tìm một người chịu trách nhiệm cho ân oán này.

Tạ Diên Khanh là vừa đúng.

Vừa hay hắn cũng là một trong những đương sự, vậy thì cứ quyết định là hắn đi.

Từ đó suy ra, cậu ta và Tạ Diên Khanh có hai mối thù, mong cậu ta nói lời hay ý đẹp về hắn ư? Không thể nào!

Thấy cậu ta hăng hái, có vẻ còn muốn nói gì đó, Lâm Tự nhanh tay bịt miệng cậu ta lại, những lời nói lấp lửng đều bị chặn hết. Cậu đón ánh mắt của Trương Đồng nhìn qua gương chiếu hậu, bất lực cười một tiếng, giải thích: "Đừng nghe Lộ Gia Hữu nói bậy."

Trương Đồng nghi ngờ: "Vậy là không đẹp trai à?"

Lâm Tự: "… À không, vẫn rất đẹp trai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!