Chương 20: Hắn giả què

Trên giường của kẻ mách lẻo còn có một yêu tinh đang thổi gió bên gối.

Mặc dù đó thực sự là ý nghĩ của Lâm Tự sau khi bị Lộ Gia Hữu chọc tức đến mức choáng váng, nhưng khi Tạ Diên Khanh nói thẳng ra như vậy, cậu lại thấy hơi ngượng ngùng.

Cậu chột dạ sờ mũi, lại xem lại cuộc trò chuyện giữa mình và Lộ Gia Hữu rồi lẩm bẩm trong lòng: Lộ Gia Hữu đúng là có hơi thiếu sót, nhưng xét thấy hai người họ đã quen biết sáu năm, lại là anh em tốt, hay là tha cho cậu ta một lần nhỉ?

Dù sao thì hai ngày nữa họ còn phải cùng nhau về Tứ Châu mà.

Tục ngữ có câu, nhẫn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao –

Đột nhiên, ánh mắt Lâm Tự dừng lại trên khung chat với Lộ Gia Hữu. Một giây trước, Lộ Gia Hữu lại gửi đến một biểu tượng cảm xúc đầy dấu hỏi, theo sau là một câu: [Nói xong lời cay nghiệt sao đột nhiên lại biến mất rồi? Thật sự đi hôn Tạ Diên Khanh rồi sao? Hay là không tin tà mà làm ba ngày ba đêm rồi?]

Lâm Tự: "…"

Tục ngữ nói không đúng, nhẫn một chút rõ ràng là càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng khiến lửa giận bốc lên.

Dứt khoát xóa tên Lộ Gia Hữu, cậu ấn mạnh vào nút ghi âm, chính nghĩa nghiêm nghị nói với Tạ Diên Khanh: "Không phải mách lẻo, mà là vì quan tâm đến Lộ nhị thiếu nên hy vọng sếp Lộ với tư cách là anh trai có thể quan tâm hơn đến em trai mình về mọi mặt."

Lâm Tự: "Tương tự, đây cũng là kỳ vọng của người bạn là tôi với cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể ngày càng tốt hơn!"

Hợp tình hợp lý đến mức Lâm Tự cũng suýt cảm động luôn rồi.

Trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, một mặt kính trong suốt in bóng sự tịch liêu của Vọng Hạc Phủ về đêm, một mặt in bóng dáng cao ráo, thẳng tắp của người đàn ông nọ. Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, áo ngủ lụa đen hơi hé lộ làn da trắng lạnh ở xương quai xanh. Tạ Diên Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai văng vẳng giọng nói của thiếu niên, như thể có thể từ đó mà hình dung ra dáng vẻ hùng hồn của cậu.

Cái miệng của em trai Lộ Gia Dự, quả thực đáng bị dạy dỗ.

Nhưng cái mà hắn cho là đáng bị dạy dỗ và cái mà Lâm Tự cho là đáng bị dạy dỗ đại khái không phải cùng một chuyện.

Hắn im lặng nhếch môi, đôi mắt dài hẹp không nhìn nữa, chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi sẽ giúp chuyển lời."

Mắt Lâm Tự sáng lên, thầm nghĩ vẫn là Tạ Diên Khanh hiểu chuyện.

Kết quả chưa vui được hai giây, trên màn hình lại hiện ra thanh ghi âm giọng nói của đối phương.

Vẫn là giọng nói trầm thấp chậm rãi ấy, chỉ có điều ý tứ trong lời nói không mấy thân thiện.

Hắn nói: "Nhưng cậu Lâm, trên đời không có bữa trưa miễn phí, Tạ mỗ là một người làm ăn."

Lâm Tự ngây người.

Ý gì đây? Giúp mách lẻo mà còn phải ra điều kiện á?

Lâm Tự nhìn chằm chằm vào thanh ghi âm giọng nói "trên đời không có bữa trưa miễn phí" một lúc, quyết định rút lại lời khen Tạ Diên Khanh hiểu chuyện của mình.

Anh ta đâu phải hiểu chuyện, anh ta rõ ràng là thừa nước đục thả câu.

Xấu xa lắm luôn.

Cậu chọc chọc màn hình, hỏi: "Vậy thì mời anh ăn cơm, hai bữa luôn, được không?"

Nghĩ nghĩ, cậu lại bổ sung thêm một biểu tượng cảm xúc mèo con ngậm cá khô cầu xin.

Tạ Diên Khanh không trả lời được hay không.

Lâm Tự liền đặt điện thoại xuống, đi vệ sinh cá nhân. Mười phút sau, cậu bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ngắn đen ướt sũng, nhưng cũng không thấy Tạ Diên Khanh trả lời về hai bữa cơm của mình. Nhất thời không đoán được ý đối phương, trong lòng cậu có hơi lo lắng, do dự một lúc cuối cùng vẫn không chọn làm phiền hắn nữa.

Cậu nằm sấp trên giường chơi điện thoại một lúc, rồi mở Weixing như thường lệ, lướt xem video hài hước.

Nhưng lần này lại rất chú ý, không like, cũng không chia sẻ, chỉ tự cười thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!