Nhưng cũng không đói khát tới mức độ này chứ.
Quán cà phê loạn hết cả lên.
Sáu bảy người chạy về phía Tạ Sưởng đang ôm chân kêu gào như lợn bị chọc tiết, còn vài tên thì luống cuống đứng nhìn Hạ Thành Vũ ôm th*n d*** lăn lộn trên đất.
Còn ba tên thì vô thức che háng mình, khẽ nuốt nước bọt vì sợ.
Chỉ có mỗi Lâm Duy Triết nhìn Lâm Tự đang ngồi yên trên đất.
Lâm Tự quay lưng về phía gã, hơi hơi khom người, áo thun rộng thùng thình trùm lên bờ vai mảnh khảnh cùng cần cổ thon dài, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa bất lực.
Gã cầm bình hoa trên bàn lên, cười lạnh l**m l**m môi, rồi đứng lên không chút do dự…
Lần trước gã bị tên khốn Lộ Gia Hữu kia đánh tới mức ba ngày không xuống nổi giường, gãy hai cái răng. Gã muốn tìm Lộ Gia Hữu trả thù, lại bị anh ruột của Lộ Gia Hữu mạnh mẽ ngăn cản nên không thể làm gì nổi.
Nhưng… gã đã không làm gì được Lộ Gia Hữu, chẳng lẽ còn không làm gì nổi Lâm Tự sao?
"Làm gì thế?"
Một bàn tay đặt lên bả vai Lâm Nguy Triết, giọng nói quen thuộc lọt vào tai, khiến biểu cảm của Lâm Nguy Triết đột nhiên cứng đờ.
Gã quay đầu lại thì thấy Lộ Gia Hữu đang cười toe toét và giơ tay, còn nhướng mày với mình, sau đó nhìn gã từ trên xuống dưới: "Lâm thiếu gia, cậu… thích lọ hoa của phố Bắc, định lén chôm nó à? Này không ổn đâu, Tạ thiếu gia đang đau đớn đến mức gần như ngất xỉu, cậu không giúp đỡ gọi xe cấp cứu mà còn định trộm đồ à?"
"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!" Lâm Nguy Triết nghiến răng phản bác, nhưng lại đặt bình hoa trong tay xuống, động vai hất tay của Lộ Gia Hữu ra, nhanh chóng chen vào đám người vây quanh Tạ Sưởng.
Giống như một con thỏ bị giẫm lên đuôi.
Những người khác nghe thấy chữ "xe cứu thương" thì như bừng tỉnh, vội vã chạy đi gọi điện thoại.
Mười phút sau, mọi tiếng động và náo nhiệt trong quán cà phê đều biến mất hoàn toàn.
Lâm Tự ngồi vào chiếc bàn trống số 25, giơ tay ra hiệu cho nhân viên mang một cốc latte và một cốc đường viên đến. Lộ Gia Hữu khoanh tay nhìn cậu cho từng viên đường vào cốc cà phê, chán ghét nói: "Cậu không sợ quá ngọt sao?"
"Cuộc sống này quá đắng, chỉ có thể ăn thêm đường để ngọt hơn thôi." Lâm Tự nói, tay phải chống cằm mỉa mai: "Lộ nhị thiếu gia xuất thân trong gia đình giàu có, mãi mãi không hiểu được loại chân lý này đâu."
Lộ Gia Hữu: "… Ngọt ngào của cậu không phải Tạ Sưởng thành kẻ tàn tật, Hạ Thừa Vũ thành thái giám đấy chứ?"
Lâm Tự: "Ngầm hiểu là được rồi mà. Với lại, tại sao đối tượng xem mắt của tôi vẫn chưa tới nhỉ?"
Vừa dứt lời, Lộ Gia Hữu liếc mắt qua cửa sổ kính thấy hai bóng người, liền nghiêng đầu nhìn qua. Lâm Tự nhận ra phản ứng của cậu ta, vô thức muốn quay đầu lại, nhưng bị Lộ Gia Hữu nhéo chân: "Chú ý diễn xuất."
Lâm Tự cười toe toét: "Tiên sư cậu nhé Lộ Gia Hữu, đêm nay liệu mà ngủ."
Lộ Gia Hữu: "Đêm nay tôi ngủ mở mắt."
Nói xong, lại vỗ nhẹ Lâm Tự: "Đừng rộn lên nữa, để tôi xem có phải Tạ Diên Khanh không."
Sợ bị lộ nên Lâm Tự chỉ có thể ngồi thẳng người như học sinh tiểu học đang trong lớp, không dám nhìn xung quanh. Lộ Gia Hữu thì ngược lại, ánh mắt cậu ta rất là vô sỉ, dán chặt vào người đàn ông ngồi xe lăn như keo.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Lâm Tự không khỏi nhíu mày: "Xem xong chưa, xấu tới mức nào hả–"
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Lộ Gia Hữu đã vỗ vào miệng cậu: "Im xem nào."
Cửa kính bị đẩy ra, sau tiếng chuông gió và tiếng "Hoan nghênh" giòn tan, một tiếng "Bàn 25" rất rõ ràng vang lên. Lộ Gia Hữu hít một hơi, đột nhiên hiểu được tiếng cười nhạo của anh trai và câu "Còn phải để tao dạy mày câu trăm nghe không bằng một thấy sao" khi nhắc đến Tạ Diên Khanh với anh trai, nói Tạ Diên Khanh không xứng với Lâm Tự là có ý gì.
Cậu ta nuốt nước bọt, lại nhéo Lâm Tự. Trước khi Lâm Tự nổi giận, cậu ta đã nói đầy vẻ bí ẩn: "Nhóc con, có lẽ hơi tệ rồi."
Lâm Tự: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!