Bé Tự nhà em không thể thiếu một quả thận đâu?
Lộ Gia Hữu nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Bên tai vang vọng câu "Lộ nhị thiếu, nghe danh đã lâu", nhưng trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Tây Thiên gần ngay trước mắt rồi.
Ai có thể nói cho cậu ta biết, tại sao Tạ Diên Khanh lại ở đây vậy hả?
Tại sao!
Tại saoooo!!
Khuôn mặt như thể đột nhiên trời sập quay sang Lâm Tự, đôi mắt cún con trợn to hơn cả chuông đồng, chứa đầy vẻ tố cáo.
Lâm Tự phát huy diễn xuất đẳng cấp ảnh đế Oscar, giả vờ không nhìn thấy.
Thậm chí còn kéo kéo vạt áo Lộ Gia Hữu, vẻ mặt vô tội nhắc nhở: "A Hữu, ngài Tạ đang chào hỏi cậu kìa."
Lộ Gia Hữu: "…"
Ông! Đây! Nghe! Thấy! Rồi!
Cố gắng nén tất cả cảm xúc trên mặt xuống, cậu ta cố rặn ra cười với Tạ Diên Khanh, lịch sự nói: "Ngài Tạ, chào buổi tối."
Bề ngoài chào hỏi, nhưng bàn tay phía sau lưng đã lén lút mò đến eo Lâm Tự, cách chiếc áo phông mỏng manh mùa hè nhéo một cái.
Lâm Tự không nhịn được, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Cậu nhăn nhó mặt mày, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ mình Lộ Gia Hữu nghe thấy để giải thích: "Tôi đã nhắn tin cho cậu rồi đấy còn gì, tại cậu không trả lời cơ."
Hơn nữa, ai mà ngờ Lộ Gia Hữu trước khi ra ngoài còn không chịu tắm rửa để gột sạch những thứ bẩn thỉu trong đầu đi, vừa mở miệng đã nói lời ngông cuồng.
"Cậu nhắn tin cho tôi bao giờ hả…" Lộ Gia Hữu thò tay vào túi, nhưng không lấy được điện thoại, sau đó mới sực nhớ hình như mình đã vứt điện thoại ở ghế phụ và lúc mở cửa xuống xe đã không mang theo. Hơn nữa, cậu ta bật nhạc DJ trong xe ầm ĩ đến mức trời long đất lở, không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn hình như cũng rất bình thường.
Lộ Gia Hữu: "…"
Trời muốn diệt taaaa.
Im lặng rất lâu, cậu ta bỗng hỏi Lâm Tự: "Dự án hàng không vũ trụ có người lái mà công ty công nghệ khám phá không gian cậu nói trước đây còn không?"
Lâm Tự chưa kịp phản ứng: "Hả?"
Lộ Gia Hữu: "Chúng ta cùng đi, rời khỏi hành tinh khiến người ta chết tâm này để đến không gian bên ngoài đi, đi ngay bây giờ, đi ngay lập tức, không thể chậm trễ một phút nào nữa."
Lâm Tự: "…"
…
Cuối cùng thì vẫn không trốn ra ngoài không gian vũ trụ được, vì Lộ Gia Hữu nhận được tin nhắn của anh trai mình. Khi nghe nói cậu ta đang ăn lẩu bên ngoài, và Tạ Diên Khanh cũng có mặt, anh ta không chút do dự buông một câu "đợi anh", rồi vội vàng phi đến.
Trong hai mươi phút Lộ Gia Dự lái xe đến nhà hàng lẩu kiểu Tây này, Lộ Gia Hữu đã sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là tra tấn.
Tạ Diên Khanh ngồi đối diện chéo với cậu ta, mắt rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú dần ẩn vào làn khói trắng lượn lờ, rõ ràng là không nhìn rõ, nhưng luôn có một khí chất áp chế mọi hành vi và suy nghĩ của người khác.
Lộ Gia Hữu cứng đờ người, không dám cử động nhiều, chỉ có thể cầu nguyện anh trai mình nhanh nhanh đến.
Lâm Tự ngồi gần phía Lộ Gia Hữu, lợi dụng làn khói lẩu bốc lên, cậu nhanh chóng liếc nhìn bạn mình, khi thấy rõ vẻ mặt của cậu ta thì cúi đầu, không nhịn được cười một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!