Chương 16: Hắn giả què

Hay thôi cứ giết anh trai cậu trước đi.

Giọng điệu ẩn chứa vài phần khinh thường.

Đứng đực mặt nhìn bóng lưng cao ráo, thon dài của người đàn ông, Lộ Gia Dự ngẩn người.

Không phải chứ, giọng điệu của hắn thế là có ý gì hả?

Trong đầu như có bão tố cuộn trào, Lộ Gia Dự chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nhấc chân theo kịp bước chân hắn, hỏi bằng giọng không sao tin nổi: "Chẳng lẽ không có người đàn ông nào khác, là đứa nhỏ Lâm Tự kia đã sờ cậu rồi viết báo cáo sao?"

Tạ Diên Khanh không đáp, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ hỏi: "Cậu rảnh lắm sao?"

Ha, bảo sao.

Thì ra đúng là vậy thật!

Trong lòng Lộ Gia Dự thầm tặc lưỡi cảm thán.

Lần trước anh ta bảo Tạ Diên Khanh cứ chủ động cho Lâm Tự sờ thử cơ bụng đi, còn nói Lâm Tự sờ đồ tốt rồi thì sẽ không còn nghĩ đến người mẫu nam nữa, vậy Tạ Diên Khanh đã trả lời thế nào?

——"Rất cảm ơn cậu đã công nhận vóc dáng của tôi, nhưng đề nghị thì không cần đâu."

Hô.

Tưởng sao, cuối cùng vẫn để người ta sờ đấy còn gì.

"Nếu không rảnh, tôi còn có thể đến tham quan văn phòng của cậu sao?" Lộ Gia Dự khẽ hừ một tiếng, bước chân sải rộng hơn. Anh ta cứ như bà Lưu vào vườn nhà quan lớn, nhìn ngó s* s**ng khắp nơi.

Văn phòng của Tạ Diên Khanh mang đậm phong cách cá nhân của hắn, rộng rãi lại đơn giản, có cảm giác khá là lạnh lẽo đơn điệu, bên cạnh bàn làm việc màu tối là cửa sổ kính lớn, bên ngoài cửa sổ là những tòa nhà cao tầng sừng sững vươn lên trời xanh, bức tường kính phản chiếu ánh sáng ban ngày rực rỡ, nhìn đâu cũng toát lên vẻ xa hoa của giới tài chính.

"Trông cũng ổn phết đấy chứ." Ngứa tay ngắt một chiếc lá cây xanh, Lộ Gia Dự ngồi phịch xuống sofa, nói với Triệu Kỷ đang đứng ngoài cửa: "Tiểu Triệu, pha cho ly cà phê nhé."

Triệu Kỷ cười nói: "Sếp Lộ đợi một lát."

Khi cà phê được mang lên, Lộ Gia Dự nhấp một ngụm, hương cà phê đậm đà tràn vào khoang miệng, anh ta mãn nguyện nheo mắt lại rồi khen ngợi không chút do dự: "Triệu Kỷ pha cà phê đúng là có nghề."

Giọng Tạ Diên Khanh rất nhạt: "Cà phê tan."

Khụ.

Cà phê trong miệng Lộ Gia Dự suýt nữa thì phun ra.

Anh ta lườm người đàn ông một cái, rồi uống thêm một ngụm, xác nhận Tạ Diên Khanh đang nói bậy liền không trêu chọc hắn nữa, mà nói: "Nghe nói Tạ Tín Đào đã đến văn phòng tổng giám đốc chặn Tạ Tín Liêm liên tục hai ngày rồi. Sáng nay nhân viên của Tạ thị còn nghe thấy hai người cãi nhau, Tạ Tín Đào còn đập bàn nữa."

"Đúng như dự đoán." Ngón tay đặt trên mặt bàn màu tối, cổ tay trắng trẻo thon dài đeo chiếc đồng hồ cơ đắt tiền lại tinh xảo, Tạ Diên Khanh nhìn ba chữ "Tạ Tín Đào" to lớn trên tài liệu, chậm rãi nói: "Vẫn còn có thể thêm dầu vào lửa."

Lộ Gia Dự lập tức dỏng tai.

"Hôm nay có một chiếc Grand Sport Vitesse đã được độ lại cập bến Bắc Kinh, Tạ Sưởng đã để mắt đến nó rất lâu rồi, tương tự, Tạ Văn Lâm cũng thế."

Tạ Văn Lâm là con trai của Tạ Tín Đào, tuổi tác tương đương với Tạ Sưởng, có thể nói là lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Ban đầu, cha của cả hai đều không được ông nội Tạ yêu thương, địa vị trong nhà họ Tạ cũng gần như nhau nên cũng coi như sống yên ổn. Nhưng song song với việc Tạ Tín Liêm ngồi vào vị trí CEO của Tạ thị, thân phận của Tạ Sưởng đã thay đổi một trời một vực, khiến những thiếu gia nhà giàu phụ thuộc vào Tạ thị bắt đầu coi Tạ Sưởng là trung tâm, nịnh nọt Tạ Sưởng lên tận mây xanh.

Còn về vị thiếu gia thứ hai Tạ Văn Lâm thì đúng kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Dù sao thì quyền lực thực sự mới khiến người ta động lòng.

Tạ Văn Lâm cũng như Tạ Sưởng, đều thích xe, thấy Tạ Sưởng mở một câu lạc bộ đua xe, đã thèm muốn từ lâu. Và thực tế, gã cũng học theo, thử mở thêm một câu lạc bộ đua xe trên toàn quốc dựa trên nền tảng của FLY. Ban đầu gã nghĩ, đều là người nhà họ Tạ, người khác nể mặt Tạ Sưởng thì đương nhiên cũng nên nể mặt gã, nhưng thực tế đã giáng cho gã một đòn đau điếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!