Đừng sờ loạn
Đầu gối Lâm Tự đập thẳng xuống sàn nhà.
Tháng chín không như mùa đông, sàn nhà còn chưa trải thảm mềm mại, nó lạnh lẽo, cứng rắn, chẳng khác gì nền xi măng. Cơn đau dữ dội từ đầu gối lan dọc theo chân, xuyên thẳng vào tim cậu, rồi lại tiếp tục lan rộng ra.
Trong thoáng chốc, trán Lâm Tự đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Hơi thở nặng nề gấp gáp phả vào bụng dưới của người đàn ông, xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng manh mềm mại dán vào da thịt, k*ch th*ch những cơn run rẩy nhỏ li ti. Ánh mắt Tạ Diên Khanh hơi trầm xuống, không lộ vẻ gì lùi xe lăn về sau hai bước, ngón tay thon dài đỡ lấy mặt Lâm Tự, cảm giác lạnh lẽo nhẹ nhàng đè lên khuôn mặt mềm mại, hắn hỏi cậu: "Cậu sao rồi?"
Lâm Tự đau đến mức cổ họng như bị nghẹn lại, mãi một lúc sau mới khó khăn thốt ra một tiếng: "Vẫn, vẫn ổn."
Nói là vẫn ổn, nhưng ngay cả giọng nói cũng run rẩy rồi kìa.
Chậm lại vài giây, cậu mới hoàn hồn, rồi cuối cùng cũng nhận ra tư thế của mình và Tạ Diên Khanh lúc này tệ hại và mờ ám đến mức nào, vội vàng vùng vẫy đứng dậy. Lúc này, dì giúp việc vẫn đứng ngây người ở cửa bếp cũng phản ứng lại, vội vàng đặt bát canh gà trong tay lên bàn, luống cuống tay chân đến giúp, cố gắng đỡ cánh tay Lâm Tự để nâng cậu dậy.
Nhưng dì Tưởng khá gầy, dáng cũng không cao, khi cố gắng thì loạng choạng một cái, không cẩn thận đá vào đầu gối Lâm Tự, khiến sắc mặt vốn đã trắng nhợt của cậu càng trắng hơn một độ.
Bộ đồ ngủ trên người đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
"Dì, dì Tưởng, cháu tự làm được."
Dì Tưởng nhận ra mình đã làm hỏng việc, vừa lo lắng vừa áy náy lùi sang một bên, không dám đỡ nữa.
Lâm Tự cố gắng đặt tay lên chân Tạ Diên Khanh để mượn lực đứng dậy, nhưng khi lòng bàn tay lơ lửng trên đó, cậu đột nhiên nhớ ra chân đối phương không lành lặn. Lại nghĩ đến hình tượng người mù của mình, cậu đành phải mò mẫm lung tung di chuyển lòng bàn tay sang hai bên đệm xe lăn, trong lúc hoảng loạn, đầu ngón tay và lòng bàn tay chạm vào eo bụng người đàn ông, cảm giác nóng bỏng xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng manh khiến Lâm Tự cứng đờ.
Chưa đầy hai giây, ngón tay thon dài của Tạ Diên Khanh nắm lấy cổ tay trắng nõn đó, đặt lên xe lăn, rũ mắt nhắc nhở:
"Đừng sờ lung tung."
Lâm Tự không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể dồn toàn bộ lực vào cổ tay mới miễn cưỡng đứng dậy.
Nhưng khi cơ thể thẳng lên, bắp chân run rẩy nhẹ do đầu gối bị va đập càng trở nên rõ ràng. Tạ Diên Khanh liếc dì Tưởng: "Gọi điện thoại cho bệnh viện."
Dì Tưởng vội vàng đáp lời.
Nửa tiếng sau.
Lâm Tự đáng thương co ro trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào đầu gối mình.
Do vội đến bệnh viện nên cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ ban đầu. Chiếc quần ngủ không che được bao nhiêu da thịt, cũng không che được đầu gối sưng đỏ, cậu thò ngón tay nhẹ nhàng chọc một cái, cơ thể cũng run rẩy theo.
Đau quá.
Bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng xe lăn lăn trên mặt đất và vài câu nói chuyện nhỏ, Lâm Tự thu lại ánh mắt đang nhìn vào đầu gối rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Thẩm Phục mặc áo blouse trắng, hai tay đút túi, đi bên cạnh Tạ Diên Khanh. Bước vào phòng bệnh nhìn thấy thiếu niên ngẩng mặt nhìn sang, anh ta mỉm cười với Lâm Tự theo bản năng, sau đó nghĩ đến Lâm Tự không nhìn thấy, liền mất tự nhiên sờ mũi rồi mới nói về tình trạng đầu gối của Lâm Tự.
"Xương không sao, có chút tổn thương mô mềm, tình trạng này sẽ gây sưng khớp gối, cảm giác đau sẽ tăng khi vận động, vì vậy nếu không cần thiết thì thời gian tới cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy lung tung. Nếu đau quá thì có thể thử chườm đá."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Giọng Lâm Tự nghe có vẻ hơi khàn, còn mang theo chút giọng mũi mềm mại.
Tạ Diên Khanh nhìn vào mắt cậu, màu đỏ ở khóe mắt dường như rõ ràng hơn rất nhiều, trong hốc mắt lẫn vài phần ẩm ướt, hơi giống như đã khóc.
Thẩm Phục nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đó của Lâm Tự, trong lòng thầm nghĩ, rất hợp với Tạ Diên Khanh.
Ban đầu nghe nói hai nhà Tạ Lâm liên hôn, người được nhà họ Lâm đưa tới lại là một người mù, chắc chắn là không ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!