Cậu không đi, vậy tôi cũng không đi.
Mười giờ sáng, Lâm Tự mơ màng tỉnh dậy, ánh nắng chói chang bị rèm cửa màu xám nhạt dày che khuất, trong phòng vẫn tối đen.
Ngón tay thon dài trắng nõn mò điện thoại dưới gối, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình xong, Lâm Tự mới chậm rãi bò dậy ngáp một cái.
Đêm qua ngủ không được ngon giấc, cậu hơi lạ giường, cộng thêm một loạt chuyện lộn xộn xảy ra ban ngày khiến cậu mơ rất nhiều giấc mơ đứt quãng và lộn xộn.
Khoanh chân ngồi trên giường xem điện thoại một lúc như thường lệ, Lâm Tự nhanh chóng lướt đến trạng thái của Lộ Gia Hữu trong vòng bạn bè.
Ba giờ sáng, cậu ta đăng một bức ảnh meme.
Đó là một chú mèo chân ngắn nằm ngửa trên sàn nhà như một chiếc bánh mèo, mở to đôi mắt tròn xoe, lộ ra cái bụng mềm mại, một luồng khí ma quái bay ra khỏi miệng.
Dòng chữ phía trên chú mèo là: [Từ giờ cự tuyệt nam sắc.]
Lâm Tự: "…?"
Cậu nhấn vào ảnh đại diện của Lộ Gia Hữu, gửi tin nhắn cho cậu ta: [Tối qua còn vui vẻ sờ người mẫu nam, hôm nay đã cự tuyệt nam sắc rồi à?]
Tin nhắn của Lộ Gia Hữu trả lời rất nhanh: [Mau thu hồi, bây giờ mắt tôi không thể nhìn thấy hai chữ người mẫu nam nữa đâu.]
Sau khi gửi xong, để chứng minh mình không nói đùa, cậu ta đã chủ động thu hồi câu nói có chữ "người mẫu nam" của mình trước.
Lâm Tự: "…"
Làm trò gì vậy.
Sự nghi ngờ nhanh chóng được giải đáp khi Lộ Gia Hữu gọi điện đến.
"Cưng ơi, cậu không biết tối qua tôi đã trải qua những gì đâu." Giọng Lộ Gia Hữu nghe có vẻ yếu ớt, như thể bị rút cạn sức lực. Cậu ta ngửa mặt nhìn trần nhà, đôi mắt vô hồn, "Cũng không biết thằng chó nào đã nhìn thấy tôi sờ người mẫu nam ở Xuân Dạ rồi kể chuyện này cho anh tôi, anh tôi đã đến Xuân Dạ gọi cho tôi chín mươi tám người mẫu nam, nói là để tôi sờ cho đã."
"Bao nhiêu?" Lâm Tự cảm thấy mình nghe không rõ.
"Chín mươi tám, chín mươi tám của một trăm trừ hai đó."
Lúc đó cậu ta bị mấy chục người mẫu nam c** tr*n vây quanh trên sofa, yếu ớt, bất lực, đáng thương, chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Đặc biệt là các người mẫu nam rất tận tâm, chủ động khoe thân thể cho cậu ta xem, còn kéo tay cậu ta đặt lên cơ bụng của họ. Tuy nhiên, bên ngoài đám đông, ánh mắt lơ đãng của anh trai cậu ta lại như gai nhọn, đâm vào khiến cậu ta không dám động đậy, chỉ muốn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi.
"Rồi sao nữa?" Lâm Tự rất hứng thú.
"Rồi sao nữa?" Giọng Lộ Gia Hữu nghe như muốn khóc, "Anh tôi bảo tôi sờ cho kỹ, sờ cho nghiêm túc vào, sờ xong phân tích xem cơ bụng của chín mươi tám người mẫu nam có gì khác nhau, rồi viết một bài cảm nhận sau khi sờ dài vạn chữ cho anh ấy."
Lâm Tự: "…"
Trong sự im lặng của Lâm Tự, tiếng khóc nghẹn ngào của Lộ Gia Hữu truyền đến: "Cưng ơi, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ đi sờ người mẫu nam nữa."
Lâm Tự cười gượng hai tiếng, rồi thề theo: "Cậu không đi, vậy tôi cũng không đi."
Lộ Gia Hữu kẹp điện thoại giữa tai và vai, ngón tay bay trên bàn phím, bận rộn một hồi nhìn thấy số chữ hiển thị 28 ở góc dưới bên trái, trái tim như bị thủng một lỗ, gió lạnh thổi vù vù.
Cậu ta hồi tưởng lại quá khứ: "Cưng ơi, còn nhớ sáu năm trước tôi rơi xuống sông, cậu đã nhảy xuống cứu tôi một cách vô tư, không sợ hãi không? Dù đã sáu năm trôi qua, tôi vẫn sẽ nghiêng mình trước dáng vẻ thần thái của cậu lúc đó."
Lâm Tự: "Nói tiếng người đi."
Lộ Gia Hữu: "Cậu giúp tôi viết năm nghìn chữ."
Lâm Tự: "… Không được, nhiều quá, một nghìn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!