Chương 9: (Vô Đề)

"Không ngờ em giỏi vậy. Vừa nãy anh đánh có gì sai không?"

"Không có gì sai cả. Chỉ là anh đánh quá màu mè thôi." Tôi trả lời rất thẳng thắn.

Xung quanh vang lên tiếng cười phá lên.

Bạc Nghiên không nói gì, mặt không cảm xúc đi tính tiền.

Tôi bước tới con hẻm bên cạnh, ném chai nước đã uống hết vào thùng rác.

Quay lại thì thấy Thẩm Hoài.

Tâm trạng tôi chùng xuống ngay lập tức.

Chúng tôi đã gần nửa tháng không gặp nhau.

"Dạo này em bận gì thế?"

"Không có gì, chỉ đi học thôi."

Khi tôi bước ngang qua Thẩm Hoài, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi dừng bước.

Anh im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng trầm xuống.

"Cơ thể em… có khó chịu gì không?"

Anh ấy biết, trước đây cứ ba ngày năm ngày tôi lại tìm anh, nhưng giờ đã lâu như vậy rồi.

Tôi nhắm mắt, hất tay anh ra.

"Không, em đã biết cách kiểm soát."

Tôi bước đi thêm vài bước, nhưng Thẩm Hoài kéo tôi lại.

Anh ép tôi vào tường, từ từ cúi đầu xuống nhìn tôi, giọng trầm thấp hơn nữa.

"Em… có cần anh hôn không?"

Tôi tựa vào tường, lạnh lùng ngẩng lên, đối mặt với anh.

"Thẩm Hoài, là em muốn hôn anh, hay anh muốn hôn em?"

Anh do dự một lúc, cúi mắt xuống.

"Cho là anh muốn hôn em đi."

Tôi nghiêng đầu, cười bất lực.

Thẩm Hoài tưởng rằng tôi ngầm đồng ý, định cúi xuống hôn thì tôi mạnh mẽ đẩy anh ra.

"Nhưng bây giờ, em không muốn hôn anh nữa."

Thẩm Hoài mím môi thật chặt, nhìn tôi chằm chằm, hỏi: "Tại sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Vì sao à? Ai lại đi hôn bạn bè bình thường chứ?"

9

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!