Chương 8: (Vô Đề)

Cách 50 mét, Bạc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.

Tôi vội kéo bạn cùng phòng đi thẳng.

Lần đầu tiên, tôi sống cuộc đời của riêng mình.

Quả đúng như tôi nghĩ, việc "lên giường" hiệu quả hơn hẳn so với chỉ hôn.

Thể lực của Bạc Nghiên quả thực rất tốt.

Nhưng nửa tháng sau, tôi lại đói.

Tôi nằm bò trên giường, nhắn tin cho Bạc Nghiên.

[Em đói rồi, anh ở đâu?]

8

Tôi đợi rất lâu mà không thấy anh trả lời.

Tôi đành gọi điện.

Nhưng người bắt máy lại không phải anh.

"Anh Nghiên, điện thoại của anh kêu này. Gì đây? Mỹ Dương Dương gọi à?"

Tôi nghe mà cạn lời.

Anh đặt cho tôi cái biệt danh gì thế?

Lúc đó, Bạc Nghiên đã cầm lấy điện thoại.

Giọng anh lười nhác, qua sóng điện thoại nghe càng mềm mại:

"Tìm anh? Có việc gì?"

Tôi dùng đầu ngón tay vẽ những hoa văn trên ga giường.

"Bạc Nghiên, em đói rồi."

"Muốn hẹn anh đi ăn à?" Giọng anh hơi kéo dài ở cuối câu.

Tôi nuốt khan: "Muốn ăn anh."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: "Gửi địa chỉ cho em."

Điểm hẹn là một quán bi

-a gần trường.

Bạc Nghiên cầm cây cơ, chậm rãi di chuyển đến mép bàn, cúi người xuống, tay đưa về phía trước, nhắm mục tiêu.

Mấy nam sinh xung quanh chăm chú theo dõi.

Nhưng anh chưa kịp đánh, tôi đã nắm lấy cổ tay anh, ép anh xoay người, nửa thân trên bị đè lên bàn bi-a.

Anh vừa định ngẩng đầu, tôi đã cúi xuống hôn anh.

Cây cơ trong tay anh bị trượt, nhanh chóng làm mấy quả bi rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm đục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!