"Áo này là của một thương hiệu khá hiếm, bạn cùng phòng anh rất thích."
7
Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng không đoán được ý anh là gì.
"Em cũng mua, không được à?"
Thẩm Hoài không nói gì nữa.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị quay lại lớp.
Thẩm Hoài bước lên chặn tôi, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.
"Anh mang cho em." Thẩm Hoài chỉ vào chỗ khuỷu tay tôi, "Tối qua em có phải đập vào đâu không?"
Tôi không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Thẩm Hoài, em từng nói rồi, cơ thể em không giống người bình thường, mấy loại thuốc này không có tác dụng với em."
Sau khi ở bên Bạc Nghiên, tôi đã không còn vết thương nào nữa.
Thẩm Hoài khựng lại, thu tay về, ném tuýp thuốc vào thùng rác.
Từng chữ một, anh nói: "Là anh quên mất, em không phải là con người."
Nói xong câu đó, anh bỏ đi.
Tôi nhìn thùng rác.
Nếu là trước đây, tôi sẽ nhặt lại, đuổi theo anh, dỗ dành anh.
Nhưng lần này, chẳng còn lý do gì để nhặt lại nữa.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại điện thoại là thêm Bạc Nghiên vào WeChat.
Không biết bày tỏ thế nào, tôi chuyển cho anh 500 tệ.
[Có ý gì đây?]
[Em gái, em đùa anh à?]
[500 tệ, em không hài lòng sao?]
Chỉ qua vài dòng tin nhắn, tôi cũng có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh.
[Không phải. Lần trước anh bảo không có tiền mà? Em đưa anh tiêu, mua đồ ăn vặt.]
[Hiểu rồi. Vậy thêm 20 nữa, chuyển một thể đi.]
Anh trả lại tôi 500 tệ.
Tôi nhìn điện thoại, cười ngốc nghếch.
Bạn cùng phòng nghiêng người qua, chọc vai tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Chuyện gì đây? Cậu với Thẩm Hoài có tiến triển rồi à?"
Tôi tắt điện thoại, giả vờ chăm chú nghe giảng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!