Chương 2: (Vô Đề)

2

Bạc Nghiên ít khi ở ký túc xá, nên chẳng có món ăn vặt nào cả.

Hắn lục lọi trên bàn của Thẩm Hoài, lôi ra một tô mì ăn liền.

"Mì gói, ăn không?"

Tôi ngồi trên ghế, ngẩng lên nhìn hắn, lắc đầu.

"Tôi không ăn thứ này."

Bạc Nghiên dựa vào cạnh bàn, khoanh tay nhìn tôi, ánh mắt đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Không phải em nói sắp chết đói rồi sao?"

Tôi nhìn hắn một lúc lâu.

"Ăn cái đó không có tác dụng."

Không được.

Tôi thật sự đói đến mức không chịu nổi nữa rồi.

"Không có tác dụng? Vậy em muốn ăn gì? Bình thường Thẩm Hoài cho em ăn cái gì?"

"Salad trộn hoa mộc tê."

Bạc Nghiên im lặng vài giây.

"…Gu sang ghê."

Hắn nhún vai, xoay xoay tô mì bằng một tay, rồi đi lướt qua tôi.

"Em không ăn, tôi ăn."

Tôi bất ngờ bật dậy, hai tay đè lên vai hắn, đẩy mạnh làm hắn ngã tựa vào tủ.

Bạc Nghiên nhướn mày, giọng đầy kinh ngạc.

"Nhìn thì đáng yêu, mà sức mạnh như quái vật vậy?"

"Không được, tôi phải ăn trước." Tôi ngẩng lên nhìn hắn, nuốt khan một cái. "Hay là, anh cho tôi hôn một cái đi?"

"Em đang nói cái gì vậy?" Hắn nhìn tôi như không tin vào tai mình.

Tôi không quan tâm hắn ngỡ ngàng, kéo cổ áo hắn xuống và ngẩng lên hôn.

Chỉ vừa chạm vào môi hắn, tôi đã cảm thấy cơ thể mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Quả nhiên là thay thế bữa ăn được.

Nhưng ngay sau đó, tôi bị đẩy ra.

"Em làm cái quái gì thế? Không phải em là bạn gái của Thẩm Hoài à?"

Bạc Nghiên một tay đặt lên vai tôi, tay còn lại dùng đầu ngón tay lau miệng.

Hắn càng nghĩ càng tức, ngừng một nhịp, nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!