Chương 50: Gã lưu manh

Edit: Dâu

Mấy người trẻ tuổi máu nóng, lại còn uống rượu, lúc này điên tiết lên, căn bản không để ai vào mắt, ngay cả ông Thiên Vương đến còn phải né sang một bên.

Có một tên trong số đó rượu xông lên não, nhấc chai rượu lên đập mạnh lên bàn, mảnh vỡ bay tứ tung.

Phong Bắc bắn một ít tàn thuốc lên đất, khẽ cười nói, "Thích xem phim xã hội đen à?"

Lời này nghe chừng có vẻ xem thường, như là ông với cháu vậy.

Mặt mấy gã kia lúc xanh lúc đỏ, mấy tên còn lại đứng lên, vây Phong Bắc lại.

Những người khác trong quán nhỏ thấy thế, đều làm như việc không liên quan đến mình mà rời đi.

Chỉ sợ chậm một bước sẽ rước lấy họa vậy.

Ông chủ quán chẳng còn cách nào, nơm nớp lại gần, cười xòa, "Các vị, mọi người xem đi, tôi đây chỉ buôn bán nhỏ thôi, liệu có thể nào ra ngoài…"

"Bớt nói nhảm đi! Cút ngay!"

Một gã đẩy ông chủ quán về sau, rất chi là hống hách.

Ông chủ quán suýt nữa ngã sấp xuống, ông chẳng dám lên tiếng nữa, rõ ràng là bị dọa sợ.

Phong Bắc nhả một hơi khói, hơi híp mắt nhìn những gã thanh niên này.

Đám người khoảng tầm hai mươi, cậy đông người, hếch mũi lên trời, dù cho mơ hồ phát hiện chẳng phải quả hồng mềm, đều chẳng nghĩ đến việc bỏ qua.

"Nhìn gì thế? Tin ông gọt mày không?!"

"Bọn tao nói chuyện liên quan gì đến mày hở, đừng bảo là mày bê đê nhé?"

"Ha ha ha ha ha dám lắm, chứ không thì…"

Phong Bắc không đứng lên, nhấc chân đạp một cái, đá vào ngay đầu gối hai gã kia, dùng sức lớn kinh khủng.

Hai gã đó chịu không nổi, quỳ phịch xuống đất, đầu gối chạm vào sàn gạch, đau đến nhe răng.

"Đờ con mẹ mày!"

Hai gã đó loạng choạng chống bàn ngồi dậy, đang tính vung ghế lên đập, đồng bọn phát hiện gì đó, kịp thời giơ tay cản lại, vẻ mặt căng thẳng, "Thắt lưng thằng này hình như có gì đó."

"Có thể có gì chứ, chẳng lẽ là súng?"

Cạch ——

Một khẩu súng được ném lên trên bàn, kế đó là giấy chứng nhận, ngửa lên trên.

Bốn phía tĩnh lặng hai giây, mấy gã đó chạy trối chết.

Ông chủ quán bị dọa toát hết cả mồ hôi, lắp ba lắp bắp nói, "Cảm… cảm ơn anh cảnh sát."

Phong Bắc gần như đồng thanh với ông, "Chú à, xin lỗi."

Ông chủ ngạc nhiên.

Phong Bắc không giải thích, chỉ nói, "Mấy thằng oắt đấy hay đến sao?"

Ông chủ khom lưng dọn dẹp bàn ghế, "Họ thường ghi nợ, quỵt tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!