Anh ta lập tức đứng dậy, ánh mắt như dán chặt vào màn hình.
"Khanh Khanh, anh đang làm việc. Đừng kích động. Em xuống đi, có được không?"
Nhưng Tô Niệm Khanh đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta gào thét như điên:
"Em không tin! Em không tin!"
Anh đã ngồi được vào vị trí hôm nay, trên đời này còn ai có thể ép anh làm chuyện anh không muốn?
"Là anh muốn gặp Thẩm Thù! Có đúng không?!"
"Anh cưới cô ta rồi mà vẫn ở bên em! Là vì anh nhớ cô ta! Anh muốn gặp cô ta! Phải không?!"
"Anh còn đưa tay đỡ cô ta! Anh còn chạm vào tay cô ta!"
Cố Phối Tư nhíu chặt mày, mệt mỏi day trán, giọng dịu xuống:
"Khanh Khanh, không phải như vậy. Em bình tĩnh. Anh về ngay với em, được không?"
Giọng cô ta vỡ ra, hét đến khản cả cổ:
"Không được! Không được! Trừ khi anh chứng minh cho em thấy!"
"Phải rồi, đi tát Thẩm Thù một cái! Anh đi đi!"
"Anh đánh cô ta, em mới tin anh yêu em!"
Cố Phối Tư quay sang nhìn lãnh đạo thành phố đang ngồi bên cạnh.
Sắc mặt vị lãnh đạo đã đen như đáy nồi, thậm chí còn không thèm liếc anh ta lấy một cái.
Cuối cùng, sắc mặt Cố Phối Tư cũng thay đổi.
"Tô Niệm Khanh! Em đừng làm bậy nữa!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nặng lời với cô ta.
Và ngay khoảnh khắc đó Tô Niệm Khanh… hoàn toàn phát điên.
Cô ta lao từ sân thượng xuống, nhảy vào xe, phóng thẳng về phía đám đông đang tụ tập trước trụ sở.
Đám người vây quanh sự kiện quá đông, không kịp tránh.
Trước màn hình livestream, tất cả chúng tôi đều trơ mắt nhìn có người bị xe đ.â. m ngã.
Tô Niệm Khanh không dừng lại.
Cô ta rồ ga, phóng đi như một bóng ma lướt qua đám người để lại hỗn loạn sau lưng.
Khi chúng tôi đến hiện trường, cảnh sát và xe cấp cứu đã có mặt.
Khung cảnh hỗn loạn hoàn toàn.
Người bị thương nằm la liệt trên mặt đất, vết m.á. u vương vãi khắp nơi.
Tôi không do dự, lập tức chỉ đạo nhân viên mở hết cửa các xe lưu động, đưa những người bị thương nhẹ vào trong nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!