Tin buồn là: giờ ai cũng biết Bùi Yến vì cứu tôi mà bị thương, khiến biết bao người kéo đến bệnh viện thăm nom.
Người đầu tiên xuất hiện chính là mẹ anh.
—
Kể từ khi nhập viện, điện thoại Bùi Yến réo liên tục.
Sau khi tiễn hết khách đến thăm, anh còn phải trả lời hàng loạt cuộc gọi hỏi han qua mạng.
Nói chung, anh rất mệt, còn tôi thì vô cùng lo lắng.
Không biết cuối cùng vết thương của anh nghiêm trọng tới đâu.
—
Anh yếu đến mức chuyện đơn giản cũng phải nhờ người khác giúp đỡ.
"Tôi muốn tắm."
"Anh chịu khó nhịn đi, giờ không tắm được đâu."
"Không nhịn được."
"Cởi áo ra, em giúp anh lau người."
"Em cởi dùm tôi đi."
"Tay anh đâu có gãy!"
"Không còn sức nữa."
Quả là đồ yếu đuối vô tích sự.
Tôi bực bội cởi áo bệnh nhân giúp anh nhưng khi nhìn thấy vết sẹo lớn bằng nắm tay trên xương bả vai, tôi đứng hình.
Hôm đó trong bóng tối, tôi không nhìn rõ.
Vết sẹo này... từ khi nào mà có vậy?
"Vết sẹo này là sao?"
Trong ký ức tôi, anh chưa từng bị thương nặng thế này.
"Quên rồi."
Anh trả lời hờ hững, không buồn ngẩng đầu lên.
"Không muốn nói thì thôi, xấu c.h.ế. t đi được."
—
Ăn cơm cần người đút, xuống giường cần người đỡ.
Tôi cảm giác như đang chăm sóc cho ông cụ già, chỉ mong anh sớm khỏi để có thể đứng dậy.
"Bác sĩ Giang đó là bạn anh à?"
Anh vẫn cúi đầu, trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!