Chương 4: Tôi Đã Lấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

"Ừ, là lỗi của tôi.

Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Mặt tôi nóng bừng, quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý.

Tức c.h.ế. t được!

Tại sao mỗi lần tôi mất mặt đều để anh trông thấy?

Như thể anh sinh ra chỉ để xem tôi xấu hổ thôi.

Giống như mùa hè năm tôi 15 tuổi.

Do dậy thì muộn, mãi chưa có kinh nguyệt, mẹ lo lắng dẫn tôi đi khám.

Không ngờ gặp đúng Bùi Yến và mẹ anh.

Hai bà mẹ trò chuyện thoải mái như không có chúng tôi, còn tôi và Bùi Yến chỉ biết lẽo đẽo theo sau làm nền.

"Mẹ dẫn con bé nhà tôi đi khám, học lớp 9 rồi mà chưa thấy kinh nguyệt, lo quá. Nhưng may, mọi thứ bình thường, chỉ là dậy thì muộn thôi. Bác sĩ bảo không lo, n.g.ự. c bắt đầu phát triển rồi, kinh cũng sắp tới."

Tôi đỏ mặt đi phía sau, cực kỳ xấu hổ, nhất là khi bên cạnh có Bùi Yến.

"Nhà em đến bệnh viện làm gì thế?"

"Không phải đưa Bùi Yến đi phẫu thuật nhỏ sao."

Nghe thấy "phẫu thuật", tôi kinh ngạc vô cùng.

"Bùi Yến, anh bị bệnh à?"

"Không." Anh lạnh lùng đáp.

Hai bà mẹ cười lớn:

"Ôi Hà Hà còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu."

Nhưng tôi nghĩ, nếu phải phẫu thuật, chắc bệnh rất nghiêm trọng.

Thời gian ấy, tôi cứ hỏi anh bị bệnh gì.

Cuối cùng, một ngày, anh cau mày nhắc:

"Thẩm Thính Hà, váy em dính m.á. u rồi.

Kinh tới rồi sao cũng không biết?"

Hôm đó, váy tôi bị dơ, bất tiện vô cùng.

Cuối cùng vẫn là anh đi mua băng vệ sinh và váy mới cho tôi.

Khi đưa đồ, anh chỉ nói một câu:

"Phiền c.h.ế. t đi được."

Tôi vừa xấu hổ, vừa tức không chịu nổi.

Sau màn hỗn loạn tối qua, tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!