Chương 8: (Vô Đề)

Một ngày nọ, không thấy cô bám theo hắn nữa, hắn bèn tò mò chạy đến lớp cô tìm.

Kết quả phát hiện—

Giản Ninh đang cuộn tròn ở hàng ghế cuối cùng, quấn chăn, ôm túi chườm nóng, bên cạnh còn đặt một bọc bánh ngọt.

Toàn bộ vũ trang kín mít.

Nhìn thấy Giản Ninh không còn cái dáng vẻ kiêu ngạo như trước, thậm chí còn mặt dày sai bảo người khác, Cố Trạch Lễ bỗng thấy có chút lạ lẫm.

Cô vừa lười biếng tựa vào ghế, vừa giơ tay ra hiệu:

"Lấy giúp tôi cốc nước."

Cô thậm chí còn chẳng thèm cúi người xuống lấy.

Lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy, thái độ chuyển biến thật sự quá nhanh.

Hắn đưa ly nước qua, đến lúc này mới nhận ra bên trong là một loại trà đặc biệt.

Là trà do nhà họ Giản tự chế biến.

Hồi còn ở bên nhau, mỗi tháng cô đều sẽ gửi cho hắn hai lần.

Nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Hắn hờ hững hỏi:

"Yếu ớt như thế, sau này xa tôi thì làm sao sống nổi?"

Giản Ninh không chút để tâm, còn cười trêu ghẹo:

"Anh nuôi tôi không?"

"Còn lâu!"

Cô vẫn giữ thái độ cợt nhả, lười biếng đáp:

"Vậy thì cứ lang thang thôi. Bị lừa bán rồi lại tiếp tục lang thang."

Lần này, Cố Trạch Lễ thực sự sửng sốt.

Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, khiến hắn vô thức sờ vào điện thoại.

Hắn không có bất kỳ tin tức nào về Giản Ninh.

Khi nhận ra mình đã bắt đầu bối rối, hắn liền giận dữ ném điện thoại xuống bàn.

Có gì đáng để lo lắng chứ?

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ có thể rời khỏi hắn quá lâu.

Chẳng qua chỉ là giận dỗi, lần này cũng vậy thôi.

Sau đó, hắn cố tình tìm cớ để đến bệnh viện, mang theo cả Lâm Manh bên cạnh, giả vờ như vô tình đưa cô ta đến thăm bà nội của Giản Ninh.

Hắn nghĩ, kiểu gì cũng sẽ gặp được cô ở đó.

Nhưng thật bất ngờ—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!