"Làm xong sẽ lập tức đi tắm ngay."
Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ đến con chó mà bà nội từng nuôi trong sân.
Nó tên là A Phúc.
Tính tình hung dữ nhưng lại luôn quấn quýt bên chân tôi.
Tôi khẽ nâng tay, xoa nhẹ mái tóc mình.
Có lẽ cuộc sống này cũng không tệ đến mức không thể tiếp tục.
Sau khi đổi hết trang sức thành tiền mặt, tôi bắt đầu sửa sang lại gara.
Trong sân có một con chó nhỏ.
Thuê thêm hai thợ sửa xe.
Còn tôi, mỗi ngày chỉ loanh quanh ở gara, ngồi một góc nhìn Thịnh Dã làm việc.
Hoặc là, cứ thế nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Làn da màu lúa mạch, đường nét cơ bắp sắc bén, mỗi khi dồn sức đều trở nên căng chặt.
Chính cái cảm giác căng chặt ấy lại khiến người ta có ảo giác tràn đầy sức sống.
Thịnh Dã bị tôi nhìn đến mức không chịu nổi.
Hắn tùy tiện lấy một chiếc kính râm đeo vào, lạnh nhạt hỏi:
"Nhìn đủ chưa?"
Tôi lắc đầu.
Đưa tay phác một đường dọc theo cánh tay hắn, chậm rãi nói:
"Anh giống như một chiếc xe cũ nát. Nếu cứ tiếp tục lăn bánh, có lẽ sẽ chạy xa thêm một đoạn nữa."
Đáy mắt Thịnh Dã lóe lên một tia đau đớn rất nhanh.
Sau đó, hắn đưa tôi một chiếc khăn, bảo tôi lau mồ hôi giúp.
Tôi lau cánh tay.
Lau trán.
Lau cả eo.
Thậm chí, còn thử lau cơ bụng.
Nửa đêm, tôi chẳng còn mất ngủ nữa.
Đến sáng, tôi nói với ánh mặt trời rằng—cuộc sống này thật sự rất thú vị.
Thịnh Dã nghe xong, nheo mắt, giọng trầm thấp mang theo chút cảnh giác:
"Thú vị chỗ nào?"
Tôi lặng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!