Chính là buổi họp lớp năm đó, lúc tôi lao ra chắn cho Cố Trạch Lễ.
Mọi chuyện khi đó bỗng dưng trở nên rõ ràng.
Từng mảnh ký ức chắp nối lại, xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Tôi lặng người.
Sau đó, tôi chậm rãi hỏi:
"Vậy hôm ở đám tang cha tôi, ai là người đã đưa tôi về?"
Thịnh Dã không trả lời.
Hắn chỉ nhẹ nhàng giúp tôi chỉnh lại dây an toàn.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi:
"…Còn nhớ thang máy bệnh viện không?"
Tôi giật mình.
"Thang máy bệnh viện… cũng là trùng hợp sao?"
Tôi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chợt có chút hoài nghi:
"Thịnh Dã, anh nói thật đi."
Hắn không nói gì.
Chỉ lặng lẽ mở hộp chứa đồ trước mặt, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Nắp hộp bật mở, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Hắn nâng tay, đặt chiếc nhẫn ngay trước mặt tôi.
"Vậy, em có đồng ý lấy anh không?"
Nước mắt tôi lập tức trào ra, mơ hồ che lấp tầm nhìn.
Thịnh Dã nghiêm túc nói:
"Từ giờ về sau, em sẽ không còn phải chịu đựng những ngày tháng như trước nữa."
"Không còn là một Thịnh Dã suốt ngày sửa xe."
"Không còn là một Thịnh Dã phải lao vào đấu đá vì gia tộc."
Tôi lau nước mắt, nhưng càng lau càng chảy xuống.
Cuối cùng, tôi bật cười, cố ý nói:
"Lấy chứ, sao lại không lấy?"
"Anh nghèo, tôi lấy."
"Anh giàu, tôi càng lấy."
Thịnh Dã cũng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!