"Tôi gọi hết lần này đến lần khác, cho đến khi hoa quỳnh tàn, em vẫn chưa từng nhấc máy lấy một lần."
Hắn đưa mắt nhìn tôi, khẩn cầu trong vô vọng:
"Ninh Ninh, tôi chỉ muốn xin em một cơ hội để bù đắp, chỉ cần em chịu quay lại, tôi có thể sắp xếp tất cả mọi thứ."
"Em không cần làm gì cả, chỉ cần quay lại thôi."
Xung quanh càng lúc càng đông.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
"Trời ơi, cái gã đang khóc kia có phải tổng giám đốc Cố không?"
"Quá đáng thương rồi… Nhưng mà tự làm tự chịu thôi, ai bảo lúc trước lại đem hôn thê của mình ra làm trò cá cược?"
"Phải đấy, đàn ông kiểu này thì đáng đời!"
Tôi ngẩng đầu lên từ lòng Thịnh Dã, bình tĩnh nhìn Cố Trạch Lễ.
Thịnh Dã cũng cúi xuống, thấp giọng hỏi tôi:
"Có cần anh tránh ra không?"
Tôi cười khẩy, nhéo một cái lên cơ bụng săn chắc của hắn.
"Anh dám tránh thử xem?"
Tôi vươn tay, giữ chặt lấy tay áo hắn, nhàn nhạt nói:
"Là một con chó hoang, tôi còn chẳng thèm nhìn đến, anh cần tránh cái gì?"
Thịnh Dã bị câu nói của tôi chọc cười, hắn ôm bụng, cười đến run người.
Cố Trạch Lễ ngẩn ra.
Đôi mắt hắn chợt tối sầm.
Tôi nhìn thẳng vào Cố Trạch Lễ, thản nhiên nói:
"Hộp sô
-cô
-la đó, vứt đi đi."
"Ai mà chẳng có lúc ngu ngốc chứ? Nếu đã từng mù quáng, thì cứ coi như tự chịu đi."
"Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Anh cứ đứng trước mặt tôi, tôi lại nhớ mình từng ngu dốt thế nào, lại muốn đánh anh thêm vài cái."
Nói xong, tôi xoay người, khoác tay Thịnh Dã, kéo hắn đi.
Thịnh Dã cúi đầu nhìn tôi, cười khẽ:
"Được, về thôi."
Tôi không quay đầu lại nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!