Cố Trạch Lễ gắng gượng bò dậy, cả người vừa đau vừa nhục nhã, gào lên đầy tức giận:
"Mẹ nó! Giản Ninh, cô nghĩ chỉ cần khoác lên bộ da chó mới là có thể một bước lên trời sao?"
"Dám giả mạo người của Thịnh gia, cô không biết sợ chết à?!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, tất cả ánh mắt trong phòng đều hướng về Thịnh Dã.
Chỉ thấy hắn nở nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Hắn cúi đầu nhìn Cố Trạch Lễ, trong ánh mắt là sự trào phúng lạnh lẽo.
Thịnh Dã cười khẽ, giọng điệu lười biếng nhưng lại đầy ẩn ý:
"Giản Ninh, cảm ơn lời chúc của em, anh thật sự phát tài rồi."
Hắn chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cố Trạch Lễ.
"Bây giờ, cho em một cơ hội để dựa thế hiếp người, có muốn thử không?"
Cùng một hoàn cảnh, cùng một câu nói.
Mọi thứ dường như đã đi một vòng, rồi quay trở lại điểm xuất phát.
Nhưng lần này, người bị đặt vào thế yếu—
Chính là Cố Trạch Lễ.
Đúng là nhân quả tuần hoàn.
18.
Thịnh Dã—
Chính là thiếu gia nhà họ Thịnh.
Không lâu trước đây, hắn vừa trở về tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.
Và thương hiệu mà cha tôi để lại—
Chính là dự án đầu tiên mà hắn thu mua sau khi tiếp quản công ty.
Chỉ mới vừa nãy thôi, hắn đã chính thức giành lấy quyền kiểm soát tuyệt đối từ tay cha mình.
Cố Trạch Lễ như phát điên, hết lần này đến lần khác lao về phía Thịnh Dã, nhưng lần nào cũng bị hắn đá trở lại.
Không ai dám tiến lên giúp hắn.
Cuối cùng, Cố Trạch Lễ chỉ còn cách run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số báo cảnh sát.
Hắn bật cười điên dại, vừa bấm máy vừa nghiến răng:
"Mẹ kiếp! Hắn điên rồi! Một kẻ giả mạo thiếu gia nhà họ Thịnh lại có thể lừa được tất cả mọi người! Mau đến bắt hắn ngay!"
Thịnh Dã không thèm để ý đến con chó điên này nữa.
Hắn xoay người lại, cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, che đi vẻ nhếch nhác của tôi lúc này.
Dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng, nỗi đau đớn của hắn được giấu kín hoàn hảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!