Chương 13: (Vô Đề)

Cố Trạch Lễ bị chọc giận đến mức không thể kiềm chế, hắn gần như ép tôi đối diện với hắn.

"Giản Ninh, em không còn bất kỳ ai bên cạnh! Dù có chật vật, em cũng chỉ có thể một mình chịu đựng!"

Tôi bật cười.

Chật vật thì đã sao?

Ít nhất, Thịnh Dã cũng chưa bao giờ cúi đầu trước ai cả.

Nhưng ngay khi câu nói của Cố Trạch Lễ vừa dứt—

Bữa tiệc đột nhiên có sự xáo trộn.

Từ hai bên cửa, một nhóm người mặc âu phục chỉnh tề chậm rãi bước vào.

Họ đồng loạt vây quanh một người đàn ông.

Tôi nhận ra dáng người quen thuộc ấy ngay lập tức.

Dáng vẻ bất cần, đôi lông mày sắc nét, vết sẹo mờ ở khóe mắt, từng bước chân vững vàng lướt qua ánh đèn lộng lẫy, ánh lên những đường nét mạnh mẽ đầy thu hút.

Thịnh Dã xuất hiện trước mặt tôi—

Chỉ đơn giản như vậy, không báo trước, không ai ngờ tới.

17.

Giữa đám đông nhốn nháo, tôi và Thịnh Dã nhìn nhau.

Cách một biển người, ánh mắt hắn vẫn trầm ổn, thâm sâu như cũ.

Hắn khẽ mở miệng, giọng trầm thấp đầy chân thành:

"…Xin lỗi, anh đến trễ rồi."

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác toàn bộ lớp vỏ bọc cứng rắn mà mình dựng lên suốt thời gian qua đang dần sụp đổ.

Cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng, nước mắt không thể kìm nén mà tràn ra.

Nhưng tôi không thể để bản thân yếu đuối.

Chật vật và nhếch nhác, tôi đã quen dùng nó như một bộ giáp.

Tôi cúi đầu, cố gắng lau sạch vết rượu bẩn trên váy, giấu đi tất cả sự thê thảm của mình.

Nhưng ngay lúc đó, Cố Trạch Lễ bỗng nhiên siết chặt cổ tay tôi, mạnh mẽ kéo lại.

"Ha! Một màn kịch cẩu huyết về đôi uyên ương bạc mệnh đây mà!"

Hắn cười lạnh, đôi mắt đỏ ngầu vì cố chấp và điên cuồng.

"Giản Ninh, em cũng nên biết điểm dừng đi! Đừng cố diễn nữa!"

Ngay khi dứt lời—

"Bốp!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!