"Chúng ta cứ sống như vậy không được sao?"
Tôi vươn tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng cười:
"Không sao đâu, tôi rất lợi hại mà. Đợi tôi làm giám đốc xong, sau này còn có thể che chở cho anh đấy."
Thịnh Dã không nói thêm gì.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, hắn gần như không còn trầm lặng sửa xe như trước nữa.
Hắn trở nên bận rộn, mỗi lần về đều mệt mỏi đến kiệt sức.
Thậm chí, có một ngày hắn trở về với một vết thương sâu ngay trên trán.
Tôi hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn chỉ lặng lẽ lắc đầu, không chịu nói.
Thỉnh thoảng vào những đêm khuya, tôi bắt gặp hắn ngồi một mình trong sân, uống rượu, ánh mắt trống rỗng.
Hắn cũng đang chịu đựng sự giày vò giống tôi.
Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ an ủi hắn.
Sau đó, tôi quay về phòng, nhưng mãi không ngủ được.
15.
Tôi rất nhanh lọt vào danh sách tranh cử vị trí giám đốc điều hành.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng sáng sớm hôm đó, tôi không thấy Thịnh Dã đâu nữa.
Hắn biến mất.
Chỉ để lại một tờ giấy đơn giản vứt trong sân.
Trên đó chỉ có hai chữ—
[Đừng sợ.]
…Quái thật.
Tôi lặng lẽ giấu đi cảm giác mất mát, tiếp tục một mình bước về phía trước.
Những kẻ từng bị ép cúi đầu trong bữa tiệc chia buồn ngày ấy, giờ đây đang dốc hết sức để giành lấy vị trí giám đốc.
Họ đổi mới hình thức tuyển chọn.
Bỏ qua các bài kiểm tra thông thường, thay vào đó tổ chức một bữa tiệc xa hoa, bắt buộc ứng viên phải diện trang phục lộng lẫy để tham gia.
Danh nghĩa là kiểm tra khả năng xã giao của ứng viên.
Nhưng thực chất—
Họ cố tình chọn địa điểm tổ chức ngay tại nơi đã diễn ra lễ tang của cha tôi.
Những người tranh cử đều đeo số thứ tự lòe loẹt trước ngực.
Bữa tiệc được bày biện xa hoa, nhưng thực chất chẳng khác nào một ván bài.
Ai cũng ôm tâm lý "đánh cược một phen".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!