Trong khoảng thời gian này, Ôn Dĩ Ninh luôn trong trạng thái mơ hồ
Công việc MC đám cưới ở quận Quân Sơn cô chỉ nhận được một nửa số tiền vì còn phải trả người môi giới một nửa. Hôm nay, gặp phải một gia đình keo kiệt, cô đứng trên sân khấu nhảy nhót gần hai tiếng đồng hồ, tới tận khi buổi tiệc kết thúc vậy mà người ta cũng không để lại cho cô được một suất cơm, còn nói rằng hợp đồng không có điều khoản bao ăn uống.
9 giờ tối, trời đổ mưa, đợi mãi không thấy chiếc xe buýt nào. Ôn Dĩ Ninh khoác áo bông, mặc váy xòe mỏng manh khiến da lạnh tê tái, mặt thì trang điểm đậm, đứng dưới cơn gió tây trông chẳng khác nào cô hồn dã quỷ.
Về tới nhà, đầu ngón chân đã đông lạnh tê cứng vì phải đi giày cao gót cả ngày, đúng lúc này Giang Liên Tuyết gọi điện tới. Bà không ân cần hỏi han, cũng chẳng buồn vòng vo dạo đầu mà vào thẳng vấn đề chính luôn
"Mẹ thông báo lần cuối cho con, tuần này trường học kia sẽ phỏng vấn vào thứ sáu, thứ tư hoặc thứ năm con có về không?"
Ôn Dĩ Ninh đáp, "Con tìm được việc rồi, không về đâu"
Giang Liên Tuyết đang ngồi chơi bài, tiếng mạt chược vứt loảng xoảng, đang thua bài cụt hứng giờ nghe con gái như thế, à càng mất kiên nhẫn, cáu ầm lên, "Lợi hại quá nhỉ! Con lợi hại y hệt ông bố đã mất của con ấy! Đừng có mà về nữa, cả đời cũng đừng về! Trả lại tiền cho mẹ!"
Điện thoại bị dập mạnh, lỗ tai đột nhiên được yên tĩnh khiến người ta phải choáng váng
Thời còn trẻ, Giang Liên Tuyết rất hung dữ, tới bây giờ bước vào tuổi trung niên rồi bà vẫn cứ là một người thích làm theo ý mình như cũ. Năm 18 tuổi, khi bà quyết tâm sinh Ôn Dĩ Ninh là có thể hiểu được tính khí của bà thế nào rồi. Có điều, Ôn Dĩ Ninh biết, một người xinh đẹp hơn người như bà nhưng cả đời lại chỉ có thể sống như một người tầm thường, chắc chắn trong lòng cảm thấy cay đắng, có lẽ còn mang theo oán hận nữa. Tích tụ lâu ngày dần trở thành một sự hối tiếc.
Ôn Dĩ Ninh bật wechat, chuyển khoản hai nghìn tệ lần trước lại cho mẹ. Vừa định tắt điện thoại thì ánh mắt cô dừng lại ở cuộc trò chuyện gần đây nhất. Tin nhắn cuối cùng vẫn nằm nguyên ở đó...
"Cô Ôn, hy vọng cô cân nhắc kỹ, hy vọng sớm được gặp cô"
Thái độ nghiêm túc, lời nói có tính thuyết phục. Ba ngày trước, lúc bộ phận nhân sự Tập đoàn Á Hối gọi điện tới, cô còn tưởng là lừa đảo. Sau này, người ta gọi thêm ba lần nữa cô mới tin đó là sự thật
Tin nhưng vẫn cảm thấy bối rối, bối rối xong, cô vẫn lựa chọn từ chối
Cao Minh Lãng quá thâm hiểm, với tài nguyên và lý lịch trước mắt, cô còn chẳng bằng một con kiến hôi, nói cho cùng vẫn chỉ có thể để mặc người ta bắt chẹt. Căn phong này giá thuê không hề rẻ, nhưng một là cô không nợ nần gì, hai là cô không phải nuôi gia đình, nghĩ sẽ sớm tìm được việc làm nên cô cắn răng thuê. Tới bây giờ vẫn thất nghiệp, tiền sinh hoạt giống như một con dao từng giây từng phút kề trước cổ cô.
Ôn Dĩ Ninh không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, cô cảm thấy trước mắt cần phải vượt qua mùa đông khắc nghiệt này đã, đợi tới mùa xuân sang năm may ra có thể xoay chuyển tình thế. Còn về chuyện tập đoàn Á Hối vứt cành ô liu ra, đúng là công tư phân minh thì mới dễ sống, nhưng trong trường hợp này, Ôn Dĩ Ninh cho rằng nên hồ đồ chút mới tốt
Cho nên cành ô liu ngọt lịm này, cô nhận không nổi
Vốn tưởng rằng chuyện tới đây là kết thúc, nhưng tới thứ năm, Ôn Dĩ Ninh tình cờ gặp được một người ngoài ý muốn
Hôm nay Ôn Dĩ Ninh tới siêu thị mua đồ, khi bước ra chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Cô quay đầu, trông thấy Kha Lễ lái một chiếc Audi màu đen tới, anh hạ cửa xe xuống, nở mộ nụ cười thanh khiết với cô,. Chiếc Audi này là dòng xe công vụ tiêu chuẩn, nhìn từ xa, Kha Lễ không giống người làm ăn tí nào, đã nhiều năm rồi, khí chất nho nhã ấm ấp nơi anh vẫn không hề thay đổi. Trông anh chẳng khác nào một viên chức trẻ tuổi.
Anh chỉ về phía trước, "Đợi anh một lát, anh đậu xe đã"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Được"
Đỗ xe nơi này có vẻ không hay lắm, đầy xe máy điện để ngổn ngang, "Từ từ, để em nhìn giúp anh"
Kha Lễ đánh vô lăng một cách điêu luyện, "Không sao đâu"
Sau khi xe dừng lại, anh xuống xe nhìn túi đồ trong tay cô,"Nặng không, để trên xem đi, lát anh đưa em về"
"Không nặng, chỉ có giấy ăn kem đánh răng bàn chải thôi mà" Ôn Dĩ Ninh không biết phải nói gì tiếp nữa, dường như theo phạn xạ cô có chút đề phòng anh. Không phải cô đã quen như thế, mà giống như cô cảm thấy cần phải làm thế đối với anh
Kha Lễ xoay người mở ghế sau lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói,"Lát nữa cùng đi ăn cơm nhé"
Giọng điệu của anh quá tự nhiên, không nghe ra được là có ý đồ gì khác hay không, có điều thái độ của anh lại khiến người ta không tiện để từ chối
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng
Kha Lễ nở nụ cười,"Niệm Niệm, đừng xa lạ như thế với anh chứ"
Nhũ danh đi cùng với hồi ức, tiếng gọi này nghe thì ngọt ngào nhưng lại vô cùng sắc bén đâm thẳng vào trái tim Ôn Dĩ Ninh, thư ký Kha đúng là khôn ngoan danh bất hư truyền. Đúng là buồn cười, anh đã tỏ vẻ thân thiết như vậy nếu cô còn từ chối nữa thì chẳng khác nào chột dạ
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ đồng ý, "Được, anh muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!