Chương 7: Hoa một ngày sẽ nở trở lại 7

Kha Lễ tìm tới lão Quan, lão Quan 45 tuổi, hồi trẻ tính cách ông khá nổi loạn nên bị gia đình tống vào quân đội, xuất ngũ rồi ông ta lại tiếp tục làm ăn không đàng hoàng. Mối quan hệ giữa ông ta và Đường Kỳ Sâm khá sâu sắc, nhận điện thoại của Kha Lễ, ông ta không nói hai lời lập tức đồng ý. Trong giới giang hồ này mạng lưới cũng khá chồng chéo, vừa hỏi là đã biết Cao Minh Lãng thuê nhóm nào.

Yêu cầu của Cao Minh Lãng rất độc địa, bao nhiêu tiền hắn cũng bằng lòng bỏ ra, miễn là đẩy Ôn Dĩ Ninh vào chỗ chết. Lão Quan đã có lời, tối nay thời tiết Thượng Hải không đẹp cho lắm, bớt chuyện thị phi, giữ hòa khí mà kiếm tiền

Nhóm người kia biết bên nào nặng bên nào nhẹ nên đương nhiên đã nể mặt lão Quan. Cuộc trao đổi tối nay với Cao tiên sinh kia dù là bao nhiêu tiền cũng không nhận

Đã chặn nguy cơ từ đầu nguồn xong, Kha Lễ giải quyết gọn nhẹ tựa như gió thổi mây bay. 10 phút sau quay lại bãi đỗ xe, anh khom lưng trước vị trí lái xe của chiếc xe Audi Q7 đậu ở trong góc nói, "Ổn rồi"

Đường Kỳ Sâm gật đầu, ra hiệu cho cậu lên xe

Kha Lễ đáp, "Hôm nay anh mệt rồi, để em lái đi"

Đường Kỳ Sâm phất tay, "Tự tôi lái"

Kha Lễ ngồi vào ghế lái phụ, vừa thắt dây an toàn vừa nói,"Lão Quan đã đánh tiếng rồi, Dĩ Ninh sẽ không có chuyện gì đâu"

Khóe miệng Đường Kỳ Sâm nhếch lên, theo Kha Lễ thì nụ cười mang ý châm chọc nhiều hơn. Đắn đo vài giây rồi cậu lên tiếng, "Em đã tìm hiểu rồi, hai năm trước cô ấy đã từ chức ở viện dịch thuật tại thành phố H để tới Thượng Hải, chuyển sang ngành truyền thông. Cao Minh Lãng nổi tiếng là kẻ háo sắc, nội bộ công ty bọn họ cũng khá phức tạp"

Dừng một chút rồi nói tiếp,"Có lẽ để đứng vững ở đó cô ấy cũng không dễ dàng gì"

Một tay Đường Kỳ Sâm điều khiển vô lăng, giọng nói thản nhiên, "Biết không dễ rồi mà còn kích động. Cậu nói xem, mấy năm này cô ấy có tiến bộ hay không?"

Kha Lễ á khẩu

Lái ra khỏi bãi đậu, hòa vào dòng đường chính, Đường Kỳ Sâm mới nói tiếp, "Cậu nói đỡ cô ấy hơi nhiều rồi đấy"

Kha Lễ giơ tay lên xoa chóp mũi, gật đầu, "Em xin lỗi"

Lời xin lỗi này Đường Kỳ Sâm hiểu về tình về lý đều có thể tha thứ. Kha Lễ đã ở cạnh anh hơn chục năm rồi, xử lý giúp anh không ít chuyện, hành xử lễ độ cũng rất hiểu ý anh, chỉ khi giải quyết công việc mới khó tránh khỏi sự bạc tình. Kẻ khác thì khó mà moi được hành tung của Đường Kỳ Sâm từ miệng Kha Lễ nhưng Ôn Dĩ Ninh vừa hỏi thì cậu liền cam tâm tình nguyện thông báo

Có lẽ vì cái duyên với cô gái tuổi đôi mươi thuở ấy nên từ trên người Kha Lễ sinh ra vài phần ôn hòa hiếm thấy. Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, không ngờ mối quan hệ giữa hai người ngày ấy lại hòa hợp tới vậy

Vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, Đường Kỳ Sâm gối đầu về phía sau, "Bộ phim An Lam đang tranh vai tên gì?"

"Đại nghiệp kiến quốc" Kha Lế đáp, "Bộ phim điện ảnh này được tổng cục tuyên truyền và đề cử, là tác phẩm kiểu mẫu chuẩn mực cho việc khen thưởng sang năm"

Đường Kỳ Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, "Cô ấy cần có một tác phẩm như vậy"

Để đánh bóng được cái danh con cháu gia đình cách mạng thì cô ấy cần có một tác phẩm như vậy

Kha Lễ ngầm hiểu, gật đầu nói, "Được, để em"

___

Tiết sương giáng vừa qua, niền nam bước vào cuối thu, ở thị trấn nhỏ bên cạnh huyện Đào Giang mùa đông lạnh giá còn tới sớm hơn. Ôn Dĩ Ninh ngồi trên xe buýt lắc lư, nhìn sương trắng bên ngoài cửa sổ, đứa bé ngồi phía trước còn thích thú dùng tay vẽ thành vòng tròn trên kính.

Về tới nhà, Giang Liên Tuyết đang đại sát tứ phương trên bàn mạt chược, tiếng bài va vào nhau chan chát, bên cạnh đặt một chiếc ghế đẩu nhựa để gạt tàn thuốc và một bao thuốc đã dùng hết một nửa. Bà kinh ngạc, " ́y, con về rồi à!"

Mấy người đang chơi bài cô đều quen mặt, bọn họ rối rút quay đầu, "Ninh Ninh à, bao lâu rồi không thấy cháu nhỉ, càng ngày càng xinh nhé"

Ôn Dĩ Ninh cười rồi xin phép đi vào phòng ngủ cất hành lý. Khép cánh cửa lại, tiếng động từ bên ngoài cũng nhỏ bớt lại, Giang Liên Tuyết bốc một đống tiền lẻ để đếm,"Về sao không nói một tiếng? Trong nhà hết gạo mất rồi, mẹ cũng chưa kịp mua"

Ôn Dĩ Ninh bước từ phòng ngủ ra, giơ tay cặp tóc lại, "Ăn qua loa gì đó cũng được, hay ăn mì đi"

Cô đi tới cái bàn bên phải cánh cửa, ngón tay miết nhẹ, toàn là bụi, vì vậy rút hai tờ giấy khô lau sạch sẽ, Giang Liên Tuyêt nói, "Mì cũng hết"

Ôn Dĩ Ninh khựng lại, rồi nói, "Vậy mẹ đi mua gì ăn đi, con không ăn, mẹ cũng phải ăn gì chứ?"

"Mẹ giảm béo" Buổi sáng, Giang Liên Tuyết khá đỏ, bà ném một đống tiền lẻ vào ngăn kéo, ngoảnh đầu thấy Ôn Dĩ Ninh đang tìm kiếm trong ngăn kéo, bèn nói cho cô, "Ồ hương cũng hết rồi"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!